Chiều hôm đó Tế Độ về.
Chàng đi xuyên qua sảnh, băng qua khoảnh sân rộng dẫn đến hậu viên.
Tế Độ định vào phòng ngủ của chàng thay quan phục ra rồi trở ra sảnh dùng cơm nhưng vừa bước vào cổng hậu viên, chàng liền thấy A Lan và Mẫn Mẫn đang cầm kéo cắt trụi mấy bụi cúc trồng hai bên lối đi.
Trong khi A Lan cúi đầu chào chàng, Mẫn Mẫn nói trống không:
- Đã về đấy ư?
Mẫn Mẫn giẫm nát một đóa cúc, thêm lời:
- Kể từ hôm nay trong căn phủ này không được phép lưu giữ bất kỳ thứ gì liên quan đến nữ nhân kia, cũng không cho phép bất kỳ đứa a hoàn nào giúp chàng thay đồ.
Chàng có một tay không cài được nút áo thì gọi thiếp đến giúp chàng cài nút áo!
Tế Độ gật đầu, nhưng chàng không đi thay đồ nữa mà quẹo sang trái đi hướng thư phòng.
Tế Độ bước vào phòng sách, đến ngồi phía sau chồng tấu sớ đặt trên chiếc bàn kê cạnh cửa sổ, cầm cuộn giấy lên.
Nguyên cả nửa ngày Mẫn Mẫn được A Lan khuyên phải tập tánh dịu dàng.
Vả lại, Mẫn Mẫn cũng đã cùng A Lan tàn phá những bụi hoa Nữ Thần Y yêu thích, thêm vào đó, vừa rồi Mẫn Mẫn cũng chính mắt trông thấy cái gật đầu dễ dãi từ Tế Độ nên cơn giận của nàng giảm xuống.
Mẫn Mẫn bước vào phòng sách, đến gần Tế Độ, hỏi:
- Chàng đã ăn chiều chưa, để thiếp kêu A Lan đi dọn cơm chàng và thiếp cùng ăn?
Tế Độ lắc đầu:
- Cảm ơn nàng nhưng ta không đói.
- Không đói cũng phải ăn cho đúng giờ giấc chứ! - Mẫn Mẫn đứng đối diện Tế Độ, nói.
Tế Độ trải cuộn giấy lên bàn, lại lắc đầu:
- Không sao, ta đang bận lắm.
Ta phải viết tờ bẩm lên thái hoàng thái hậu về phúc thọ cao sau đó xem bản đình dụ của Ngạch Đồ nữa, xem còn sơ suất chỗ nào không, chép lại cho rõ rồi nhờ Lôi nhị thúc gửi đi.
Tế Độ nói rồi cũng không cả ngẩng đầu lên.
Chàng và Mẫn Mẫn cách nhau một cái bàn, A Lan đứng bên Mẫn Mẫn.
Tế Độ lên tiếng gọi Hiểu Quân vào giúp chàng mài mực.
Mẫn Mẫn liền nói Hiểu Quân đang ở chợ mua đồ.
Sau đó, Mẫn Mẫn biết Tế Độ sẽ gọi a hoàn vừa ý thứ nhì của chàng là Tiểu Tuyền bèn nói kể từ hôm nay đứa đầy tớ gái xuất hiện bên chàng chỉ có thể là A Lan.
Tế Độ nghe vậy nhấc bình nước nhỏ trên bàn lên, cho một ít nước vào nghiên mực, dùng tay không bị thương cứ thế mài mực liên tục.
A Lan ngỏ ý xin giúp nhưng chàng lắc đầu.
Mẫn Mẫn trố mắt:
- Chuyện gì? Người của thiếp sắp xếp bên chàng khiến chàng không vừa lòng à? Chàng chỉ vừa lòng bọn con gái đến từ miền Nam hầu chàng thôi phải không vì con tiện nhân đó dân miền Nam?
Tế Độ hơi khựng lại.
Hai chữ “tiện nhân” thoát ra từ miệng Mẫn Mẫn khiến trong lòng chàng bất giác nghe nhói đau.
Tế Độ khẽ chau mày, nói:
- Xin nàng đừng nhục mạ người khác, hơn nữa Hiểu Quân không phải đến từ Giang Nam.
Mẫn Mẫn cười khẩy:
- Không gọi nó là tiện nhân vậy gọi bằng gì đây? Hay để thiếp nghĩ thử coi, một đứa con gái qua đêm với hôn phu người ta sau đó không lấy một xu, lại không gặt hái được thân phận gì trong suốt ba năm, không gọi tiện nhân vậy gọi là “động nhân” được chăng? Nó sở hữu ba cái động trên mình để nam nhân ai cũng có thể ra vào trong đó, những cuộc du ngoạn miễn phí, ai mà biết được ngoài chàng nó đã chung chạ với bao nhiêu người đàn ông rồi? Nghe nói trong Thiên Địa Hội có bảy đương gia, có khi nó còn làm tình với cả bảy người rồi hoặc cùng lúc nữa cũng nên, để cho ba trong bảy gã đàn ông cùng lúc lấp đầy ba cái động trên mình nó.
Trong khi những tên còn lại chờ tới lượt luân phiên hoan lạc.
Nó còn đê hèn hơn bọn kĩ nữ trong hoa lầu nhiều vì bọn kĩ nữ buôn bán hẳn hòi!
Mẫn Mẫn nói tới đây ngưng một chút, quay sang A Lan, thêm lời:
- Thôi, em ra ngoài đi, Định Viễn đại tướng quân sẽ không ưng em hầu ngài đâu.
Em biết vì sao không? Vì em không đủ lẳng lơ như con “động nhân,” ngoài đôi mắt ướt rượt lúng liếng đa tình ra nó còn sở hữu nốt ruồi son ở giữa nhũ hoa nữa, dâm đãng như vậy nam nhân nào mà nhịn được!
Tế Độ không có thói quen đôi co với bọn đàn bà con gái nên dù Mẫn Mẫn dùng những lời lẽ vô cùng khiếm nhã nói về Nữ Thần Y khiến chàng bi phẫn, chàng vẫn im lặng tiếp tục mài mực.
Một hồi sau, Tế Độ viết xong tờ bẩm và sửa lại bản nháp của Sách Ngạch Đồ, đặt tờ bẩm và bản nháp vào hai bì thư rồi lững thững bước ra khỏi phòng.
Mẫn Mẫn bám theo chàng ra tới cổng phủ Định Viễn hỏi chàng muốn đi đâu nhưng Tế Độ trầm ngâm leo lên cỗ xe không nói không rằng.
Mẫn Mẫn long mắt nhìn cỗ xe của Tế Độ xa dần.
Tối đó Tế Độ về, Mẫn Mẫn lại đeo theo chàng cáo buộc hồi chiều chàng đến tân giả khố.
Tế Độ trả lời rằng chàng đi tìm Sách Ngạch Đồ bàn chuyện công nhưng Mẫn Mẫn không tin.
Tế Độ im lặng trước những lời cáo buộc của Mẫn Mẫn.
Đương nhiên là chàng không đến tân giả khố, Tế Độ thừa biết thân phận của chàng bây giờ là gì, chàng là người đàn ông đã có gia đình hơn nữa chàng lo Mẫn Mẫn dùng danh phận vợ chính thức đi tìm Nữ Thần Y kiếm chuyện nên chàng không tới gần tân giả khố nửa bước.
Tế Độ nhẫn nhịn có gần một canh giờ mà Mẫn Mẫn không để hai lỗ tai chàng yên nghỉ.
Thêm vào đó, Mẫn Mẫn không ngừng dùng những ngôn từ bẩn thỉu nói về Nữ Thần Y.
Tế Độ nghe riết đâm nóng gáy, nhưng chàng cũng không có thói quen ẩu đả với bọn đàn bà con gái lại nữa người này là thê tử của chàng mà một người chồng động tay động chân với vợ mình sẽ rất không hay.
Thế là, Tế Độ tránh cho bản thân bùng nổ bằng cách vào thư phòng nhốt mình xem tấu chương, trong phòng có một trường kỉ, chàng ngủ lại luôn trên trường kỉ.
Mẫn Mẫn đứng ngoài hành lang đập cửa ầm ĩ muốn chàng ra gặp nàng để tiếp tục đối chứng việc chàng có đến tân giả khố nhưng Tế Độ chốt hai cánh cửa.
Vậy là suốt cả đêm Mẫn Mẫn không chịu cho ai nghỉ ngơi, lớn tiếng tru tréo một hồi chuyển sang than thân trách phận làm cả phủ Định Viễn chó mèo chẳng yên.
Liên tục những ngày sau đó buổi sáng Tế Độ rời phủ đi chầu triều, trưa ở lại sở quân cơ, chàng không trở về nhà cho đến trời tối khuya.
Suốt hai tháng trời số lần Mẫn Mẫn gặp được Tế Độ có thể đếm trên đầu ngón tay, chàng như một hồn ma, đi đi về về trong lặng lẽ, cũng không nói năng thậm chí nhìn mặt Mẫn Mẫn khiến cho Mẫn Mẫn càng lúc càng thêm cay cú.
Mà càng cay cú bao nhiêu Mẫn Mẫn càng đối đãi tệ hại với bọn người hầu kẻ hạ trong phủ Định Viễn bấy nhiêu.
Tội nghiệp bọn nô tài của Tế Độ, từ sau khi Mẫn Mẫn đăng đường nhập thất một cách diễu võ dương oai bọn họ ai cũng rất cẩn thận, tuân theo những quy cũ trước mặt Mẫn Mẫn, không ai dám có một chút sai sót nhưng vẫn bị Mẫn Mẫn đánh đập mắng chửi.
Lôi Kiến Minh thừa biết Mẫn Mẫn cay cú Tế Độ nên tìm cách trút giận lên đầu bọn đầy tớ nhưng ông không muốn tình cảm hai vợ chồng thêm sứt mẻ bèn giấu nhẹm mọi việc không nói với Tế Độ nửa lời.
Lôi Kiến Minh chỉ thở dài mỗi khi thấy bọn hạ nhân bị Mẫn Mẫn đánh đập vô cớ.
Nhất là bọn đầy tớ gái, trước khi Tế Độ ra khỏi nhà Mẫn Mẫn ngoài việc lạnh lùng châm biếm đối với họ ra cũng không có những hành động đặc biệt gì, chuyện đau khổ nhất là sau khi Tế Độ ra khỏi nhà, Mẫn Mẫn tìm đủ mọi cách bắt lỗi để phạt họ, cho rằng bọn họ quen được Tế Độ dung túng nên không ai tuân theo phép tắc.
Lúc trước trong phủ Định Viễn cuộc sống của bọn a hoàn vui vẻ dễ dãi bao nhiêu thì bây giờ trò chơi đá cầu đối với bọn họ trở thành một thứ tiêu khiển vô cùng xa xỉ.
Mỗi ngày, bọn a hoàn hoàn toàn trông vào tâm tình của Mẫn Mẫn mà sống, nếu như tâm tình của Mẫn Mẫn vui vẻ thì bọn họ chỉ bị mắng vài câu, có khi chỉ bị một câu:
- Cút đi! Ðừng có ở đây làm ta nổi giận!
Là bọn họ mừng rỡ rời đi ngay.
Nếu hôm nào tâm tình của Mẫn Mẫn không được vui thì bọn họ coi như khốn nạn, luôn cả Trương Dũng, Triệu Phật Tiêu, Nhạc Thăng Long, Kiều Tam Thể, Chu Xương Tô và Ngụy Tượng Xu dăm bữa nửa tháng đến phủ Định Viễn viếng Tế Độ cũng bị họa lây.
Một điều khổ sở nhất là, tâm tình Mẫn Mẫn gần như không có lúc nào vui vẻ.
Nhưng khổ hơn ai hết vẫn là Tiểu Tuyền, vì Tiểu Tuyền là a hoàn hầu hạ Tế Độ thay đồ nên Tiểu Tuyền thường bị đày đọa rất thảm thương.
Thêm vào đó có một quãng thời gian Tiểu Tuyền sống ở Hàng Châu thành ra từ khi Mẫn Mẫn biết Tiểu Tuyền là đồng hương của Nữ Thần Y, Mẫn Mẫn đem lòng căm ghét Tiểu Tuyền cay đắng, căm ghét hơn bọn a hoàn khác trong phủ gấp ngàn lần.
Một hôm Tiểu Tuyền pha một bồn nước ấm cho Mẫn Mẫn tắm, khi nước đã pha xong Tiểu Tuyền đến bên sập cúi mình nói:
- Nước đã pha xong xin mời cách cách…
Lời vừa nói ra Tiểu Tuyền biết ngay mình nói nhầm.
Quả nhiên Mẫn Mẫn nghe Tiểu Tuyền gọi mình như vậy liền bật dậy quát:
- Cách cách? Cách cách? Nhà ngươi gọi ta là cách cách là ý gì đây? Nói với ngươi biết bao nhiêu lần rồi ta là phu nhân, nhà ngươi gọi như thế là không muốn nhìn nhận địa vị tướng quân phu nhân của ta đúng không?
- Xin phu nhân tha tội! - Tiểu Tuyền méo xệch miệng lật đật xua tay nói – Nô tài không cố ý! Chẳng qua nô tài quen miệng trong nhất thời không sửa lại được thôi xin phu nhân tha tội.
- Phì! – Mẫn Mẫn nhổ một bãi nước bọt lên giày Tiểu Tuyền – Nhà ngươi tưởng ngươi dáng vẻ