Sau khi làm lễ cúng Thổ thần và hạ huyệt xong, Tế Độ trở về phủ Định Viễn.
Từ giây phút đó chàng nhốt mình trong thư phòng không cho ai vào, suốt ba ngày ba đêm không ra gặp ai, cũng không chịu ăn uống, nghỉ ngơi.
Tuy vậy một ngày ba buổi bọn a hoàn vẫn mang cơm nước đến đặt trước cửa thư phòng cho chàng.
Một buổi chiều Tế Độ ở trong phòng sách lặng lẽ nhìn bức họa chân dung Mẫn Mẫn trên bàn, đôi mắt nàng to trên giấy vẫn như đang mong mỏi, đôi mắt ấy nhìn thư phòng, nhìn chàng, nhìn cái người với trái tim mà nàng đã cố hết sức vẫn không làm sao chạm vào được này.
Ðâu đâu cũng đầy rẫy những rào cản, những bức tường ngăn chặn nàng đến trong tim chàng.
Tế Độ không thể nhìn bức họa được lâu, lật úp tấm tranh xuống bàn.
Hình như chỉ cần không nhìn cặp mắt ấy là chạy trốn được tội lỗi phụ bạc, chạy trốn được sự cắn rứt của lương tâm.
Cửa thư phòng kẹt một tiếng rồi mở ra, Phi Nhi bước vào.
.
ngôn tình ngược
Phi Nhi thấy Tế Độ đang ngồi đằng sau chiếc bàn, ánh mắt chàng thẫn thờ, trong phòng vắng lặng, không một tiếng động.
Tế Độ thẫn thờ nghĩ ngợi đến xuất thần, thậm chí chàng không nghe thấy tiếng bước chân Phi Nhi đi gần tới, mãi khi có một bóng người lắc lư ở trước mặt, chàng mới khẽ ngẩng đầu lên.
Tế Độ dùng đôi mắt ngập tràn bi thương nhìn Phi Nhi.
Phi Nhi thấy chàng xanh xao, tiều tụy, nét suy yếu của chàng làm lòng nàng đau đớn.
Phi Nhi tiến lại trước bàn, trên bàn chỉ có một bức họa, nàng bèn cầm lên xem.
Phi Nhi ngắm chân dung Mẫn Mẫn được ai đó họa trong tranh, mái tóc mềm mịn đen bóng, xõa xuống hai vai thon gầy, trong sáng và phiêu dật.
Lông mày thanh tú, mắt to và sáng, lông mi dài.
Mũi cao, môi trên hơi mỏng, phần môi dưới tròn và hơi uốn cong lên có phần bướng bỉnh.
Phi Nhi đặt tấm tranh xuống bàn, lặng lẽ chăm chú nhìn Tế Độ, ánh mắt nàng lúc nào cũng dịu dàng, chứa đầy tình cảm dành cho chàng.
Tế Độ ngồi cúi đầu không nói gì, một lúc sau bất giác kêu lên:
- Là lỗi của ta… Tất cả là lỗi do ta…
Tế Độ lẩm bẩm, chàng không che giấu nổi xốn xang và ân hận.
Đã mấy đêm rồi cứ có ác mộng làm chàng thức giấc, tim đập nhanh, lòng đau khổ không làm sao thốt nên lời được.
Dầu gì Mẫn Mẫn cũng là người vợ bái đường của chàng, mặc dù hễ mỗi lần trò chuyện là chưa bao giờ chàng nói với nàng quá năm câu, cũng chưa bao giờ có thiện cảm với nàng.
- Nàng ấy không đáng chết… Nàng ấy không đáng chết!
Tế Độ tiếp tục lẩm bẩm.
Phi Nhi đứng yên không nói gì.
Thật lâu sau, nàng quyết định lên tiếng, song hai chân mềm nhũn, đầu tối sầm, ánh mắt mơ hồ, nước mắt bỗng dưng rân rấn qua khoé mi.
Nàng đưa tay vịn cạnh bàn một cách yếu ớt, tự giày vò tâm tư.
Cuối cùng Phi Nhi cũng nói bằng giọng run rẩy:
- Tiểu nữ có vật này muốn trả ngài.
Phi Nhi cho tay vào tay áo nàng lấy phong thư màu vàng đặt lên bàn.
Tế Độ nhận ra ngay lá thư này.
Phi Nhi nói:
- Buổi tối đêm đó tiểu nữ lấy được nó trước khi Liên Hoa Sát Thủ vào thư phòng, tiểu nữ không phải Liên Hoa Sát Thủ, ngài tin không?
Tế Độ im lặng.
Phi Nhi nghe tan nát trong tim, lại tiếp tục nói:
- Mấy năm nay tiểu nữ lặng lẽ mai phục bên mình ngài, tiểu nữ muốn tìm cơ hội báo thù cho bang hội, giúp Thiên Văn đòi lại món nợ máu đồn Bạch Nhật.
Phi Nhi dứt lời nhìn Tế Độ bằng ánh mắt bất đắc dĩ, chàng cũng nhìn đăm đăm lại nàng.
Tế Độ không dám tin vào đôi tai chàng, mấp máy môi, chàng có cảm giác cực kỳ xa lạ như lần đầu quen Phi Nhi.
Sau một thoáng không thể thốt nên lời, Tế Độ lên tiếng:
- Nàng vốn đã có rất nhiều cơ hội để giết ta, rất tiếc nàng đã không ra tay.
Chàng chỉ nói bấy nhiêu.
Phi Nhi cố nén không cho nước mắt chảy xuống má nàng.
Nàng chợt nhớ tới cái ngày nàng cưỡi con Đồng Nhi ở biệt viện ngoài thành, nàng bị té từ trên yên ngựa xuống đồi, xuýt gãy một chân.
Chàng đã đuổi theo và tìm được nàng, bế nàng lên, để nàng dựa vào lòng chàng, nàng được đôi tay chàng ôm chặt.
Khoảnh khắc ấy nàng cảm thấy đây mới là thế giới của nàng, ấm áp, ngọt ngào.
Nàng tựa đầu vào ngực chàng, lắng nghe tiếng nhịp tim đập không ổn định của chàng vì lo lắng cho nàng.
Nàng ngước mắt, thấy đôi mắt chàng nhìn xuống nàng hàm chứa bao nhiêu nhu tình, quan hoài và thương xót.
Phi Nhi thở ra, thành thật trả lời:
- Bởi vì khi ở bên ngài tiểu nữ tìm được một thứ còn quan trọng hơn hận thù.
Hai người chìm vào im lặng.
Tế Độ vẫn còn ngồi trên ghế, đầu khẽ cúi xuống, thẫn thờ mà tư lự.
Một lúc sau chàng nói:
- Hằng ngày vào giờ này là lúc ta đọc tấu sớ, nàng có thể đi được rồi.
Phi Nhi ngó chàng ngạc nhiên:
- Ngài chịu để tiểu nữ đi sao?
Tế Độ khẽ gật đầu:
- Lúc ta xem sớ không muốn người khác bên cạnh.
- Ngài có thể dễ dàng tha thứ cho một gián điệp sao? Lẽ nào ngài không giết tiểu nữ?
Tế Độ lại gật đầu, chàng nói bằng giọng nghiêm túc:
- Trước giờ ta chưa từng nghĩ sẽ có ngày giết nàng.
Chàng đưa cặp mắt nhìn bầu trời đen tối bên ngoài khung cửa:
- Cám ơn nàng đã trả bản danh sách.
Nàng đi đi, đồ đạc trong lầu Vọng Yến nàng thích gì có thể mang theo.
Tuy được tha bổng nhưng gương mặt Phi Nhi biến thành nhợt nhạt, nước mắt cuối cùng cũng chảy xuống:
- Xin ngài đừng gây khó dễ cho Thiên Văn, là do tiểu nữ ngoan cố đột nhập vào phủ, huynh ấy vốn không biết và nếu biết cũng không cản được tiểu nữ.
Tế Độ chưa kịp đáp, Phi Nhi ngó Tế Độ một cái, không chờ chàng nói thêm lời nào nàng xoay mình bỏ chạy như bay, thoắt một cái đã ra khỏi thư phòng.
Tế Độ ngồi chết lặng lúc lâu mới thở dài nhìn xuống phong thư.
Phi Nhi đi được một đỗi xa nàng vẫn không kềm chế được nước mắt, hối hả chạy trên hành lang, nàng trở về lầu Vọng Yến thu dọn hành trang.
Phi Nhi cài then cửa phòng nàng xong, ngã vật trên giường.
Nhưng đầu óc nàng cứ mãi xuất hiện bộ mặt, giọng nói của Tế Độ.
Khép mắt lại, nàng hoảng hốt thấy mình vùi người vào lòng chàng một cách ngây ngất, say sưa…
Hôm sau, trời chưa sáng Phi Nhi đã rời phủ Định Viễn, không nói tiếng nào với Tiểu Tuyền và Hiểu Quân, nàng chỉ đến bên giường Tiểu Tuyền và Hiểu Quân trìu mến ngó hai cô a hoàn của nàng một lúc rồi xuống lầu rời đi.
Tiểu Tuyền thức dậy, vào phòng Phi Nhi thấy trên gối Phi Nhi có một mảnh giấy: "Tiểu nữ hy vọng ngài sẽ sớm tìm lại được chính mình, thật tình xin lỗi đã lừa dối ngài trong bốn năm qua.
"
Ngày hôm sau Tế Độ vẫn sống trong cái cảm giác chán đời như thế.
Mẫn Mẫn chết, Hà Tử Lăng rời khỏi kinh thành không rõ đã đi đâu, Phi Nhi lừa dối chàng, chàng cũng không thể đi gặp Nữ Thần Y.
Chàng nhìn lại mảnh giấy của Phi Nhi, cảm thấy mình như một con thú lạc đường, đi trong sương mù mờ mịt mà không biết nên đi về hướng nào.
"Hãy giúp tôi! Hãy giúp tôi! Hãy giúp tôi!" Trong lòng chàng kêu gọi, song chàng không biết mình đang kêu gọi ai cứu giúp cũng không biết ai có thể cứu giúp được chàng điều gì? Chàng chỉ muốn từ quan và rời khỏi kinh thành nhưng chàng biết Hiếu Trang dẫu chết cũng không bằng lòng.
Lôi Kiến Minh và mọi người trong phủ lo lắng cho sức khỏe của chàng, đã gần một tuần Tế Độ chưa ăn hạt cơm nào.
Lôi Kiến Minh không biết làm sao khuyên chàng, bèn đi tìm Sách Ngạch Đồ.
Nhưng Sách Ngạch Đồ vẫn chưa về nên Lôi Kiến Minh nhờ Não Đại nhập cung tìm Tân Nguyên.
Buổi chiều hôm đó Tân Nguyên đưa Nữ Thần Y xuất cung.
Khi cỗ xe của Tân Nguyên đỗ trước cổng phủ Định Viễn, Nữ Thần Y vén rèm cửa sổ nhìn căn phủ với tấm bảng lớn, nhíu mày, răng cắn nhẹ vào môi, hơi chần chừ một lát rồi theo Tân Nguyên và Tiểu Điệp xuống xe.
Tiểu Điệp căng dù ra che cho Tân Nguyên trong khi Lôi Kiến Minh che dù cho Nữ Thần Y.
Mưa đan đầy trời.
Ba người