Chiều hôm sau, Tế Độ lững đững lờ đờ, đầu óc cứ nghĩ ngợi về câu trả lời của Nữ Thần Y.
Nếu gặp nàng, chàng phải cư xử, nói năng thế nào để nàng không ái ngại lẩn tránh chàng đây? Sự thật thì đêm qua nàng chưa chính thức trả lời câu hỏi của chàng, nhưng, dáng đứng của nàng! Chắc nàng không muốn gặp chàng nữa? Tế Độ cảm thấy thật khổ sở, nhưng dầu nàng không yêu chàng, chàng quyết định vẫn sẽ tiếp tục đến tân giả khố giúp nàng, để được nhìn thấy nàng, như vậy đối với chàng cũng là niềm an ủi lớn lao rồi.
Tế Độ vừa đi vừa nhớ đến những kỷ niệm của hai người ở tân giả khố trong ba năm qua… Dần dần, chàng lấy lại được bình tĩnh.
Nhưng khi đến gần cổng tân giả khố chàng lại thấy hồi hộp, chàng không biết phải nói gì khi gặp nàng nhưng chàng lại rất muốn gặp nàng, muốn nhìn vào đôi mắt đẹp nhưng buồn của nàng.
Tế Độ tự nhủ chàng không phải là người dễ dãi trong tình yêu.
Bao người con gái đã gặp, chàng có nhiều cơ hội để làm quen, để bày tỏ tình yêu nếu chàng yêu họ nhưng chàng đã không tìm thấy gì trong những người con gái đó.
Rồi cuộc sống đã mang nàng đến bên chàng, nhẹ nhàng nhưng chất chứa một sự mạnh mẽ vô cùng.
Nàng đã mở toang cánh cửa để bước vào tim chàng, mang đến cho chàng một tình yêu, món quà vô giá của cuộc sống.
Ngay từ lần đầu gặp mặt chàng đã bồi hồi, thổn thức, đã có một linh cảm chạy vào tim mách bảo chàng hay một niềm vui đang đến.
Chàng không thể quên lần đầu gặp nàng, trên Thiên Sơn, nàng đứng giữa rừng tuyết liên, mắt long lanh ngời sáng.
Gặp nàng, chàng như tìm được ý nghĩa của cuộc sống này.
Giữa hàng vạn mỹ nhân ở kinh thành chàng chỉ chú tâm mỗi mình nàng, vì bên nàng chàng mới hiểu cái gì gọi là yêu, và tìm được những gì thiêng liêng nhất không thể nói thành lời trong suốt chặng đường dài nhọc nhằn, tìm kiếm.
Ở đời người ta thường nói đàn ông là phái mạnh, phụ nữ là phái yếu.
Không đúng, đối với chàng hoàn toàn ngược lại.
Dường như đứng trước nàng chàng mềm yếu vô cùng.
Chàng đã từng thiên lý hành quân, lâm trận triền miên, trước phong ba bão táp vẫn vững tay chèo… Nhưng trước một ánh nhìn của nàng lại hoàn toàn gục ngã.
Tế Độ vừa đi vừa nghĩ, thoáng chốc đã tới trước cổng tân giả khố, chàng thở một hơi dài như để trút tất cả những tâm tư nặng nề trong lòng ra ngoài.
- Mi có biết mi không là gì ngoài cọng cỏ trong cung điện này không? Chỉ cần cái phủi tay của ta mi sẽ mất mạng ngay! Còn không mau đưa chiếc vòng cho ta!
Tế Độ nghe phía sau hàng bạch quả vang ra tiếng gầm rống của một nữ nhân.
Quả nhiên lúc bấy giờ phía sau hàng cây, Yên Hồng đang gầm rống như con sư tử hung tợn, Nữ Thần Y ngồi trên đất, quanh hai cô gái là đám cung nữ đang đứng thành vòng tròn.
Vân Anh cũng gia nhập vào vòng tròn này.
- Ba năm qua mi ở đây không đem lại cho ta chút lợi lộc nào, coi như chiếc vòng này là tiền “hộ thân” của mi.
Yên Hồng lại lên tiếng, nói rồi sai một cung nữ túm lấy cổ tay Nữ Thần Y tháo chiếc vòng ra nhưng vì Nữ Thần Y không ngừng phản kháng nên cung nữ nọ và Nữ Thần Y ngã sóng soài trên đất, chiếc vòng cũng vì vậy mà vỡ làm hai mảnh.
Cung nữ kia lồm cồm bò dậy.
Yên Hồng trợn mắt nhìn Nữ Thần Y.
Những danh từ chửi mắng thậm tệ lập tức tuôn xối xả vào mặt Nữ Thần Y.
Sau đó, Yên Hồng xông lại túm lấy tóc Nữ Thần Y liên tục dúi mặt Nữ Thần Y xuống đất như trút nỗi căm tức lên đầu nàng trong khi cung nữ nọ lột xé áo quần nàng.
- Để bọn ta xem mi có gì hấp dẫn mà Mẫn Mẫn cách cách nói mi có thể đoạt đàn ông của người ta!
Nữ Thần Y vừa xấu hổ vừa khốn khổ khi có năm sáu cung nữ nữa trên hành lang chạy xuống vây quanh nàng như để xem một màn ca kịch đang diễn ra sôi nổi.
Càng lúc, người đến càng nhiều, hầu như tất cả các cung nữ trong tân giả khố đều đang tụ tập để chứng kiến cảnh nàng bị ả “tay sai” của Yên Hồng lột sạch áo quần.
Vừa xem, bọn cung nữ vừa buông lời bình phẩm và cười cợt không ngừng:
- Xem mặt mày đẹp đẽ vậy mà lại là kẻ tội đồ độc ác, cướp phu quân của người ta!
- Hàng tiểu tam đúng là đáng bị thế này!
- Nếu ta là nó ta sẽ nhảy xuống Vô Định Hà để mong rửa sạch hết mọi tội lỗi!
Những lời nguyền rủa không ngừng vang lên.
Yên Hồng càng nghe lại càng cảm thấy oai phong lẫm liệt, tiếp tục gầm rống như con sư tử muốn phanh thây xé xác con mồi đang hiện hữu trước mặt.
Nữ Thần Y nâng hai tay lên ôm ngực, nước mắt tuôn ào ạt, nàng vừa gắng che những phần nhạy cảm trên thân thể vừa khóc.
Yên Hồng buông tóc Nữ Thần Y, đi vòng ra sau lưng Nữ Thần Y.
Chiều nay Yên Hồng đeo một cây roi dài khoảng một sải tay vòng quanh thắt lưng, liền rút roi cuộn làm đôi rồi nhịp nhịp lên lưng Nữ Thần Y.
Vút! Vút! Yên Hồng vung tay lên quất hai roi xuống lưng Nữ Thần Y.
- Bỏ tay ra, để mọi người nhìn xem có gì đẹp đẽ trên mình mi mà có thể hấp dẫn đàn ông!
Yên Hồng quát.
Nữ Thần Y vẫn vòng đôi tay trước ngực.
Vút! Vút! Lại thêm hai roi quất xuống hai bên vai Nữ Thần Y.
Yên Hồng đánh Nữ Thần Y liên tục không ngơi tay nhưng Nữ Thần Y vẫn không buông tay mà chỉ gập lưng oằn mình trong đau đớn.
Một cung nữ thấy Nữ Thần Y cong lưng xuống che vùng ngực liền nắm lấy bím tóc nàng giật ngược ra sau buộc nàng phải ngồi thẳng người dậy và ngẩng đầu lên.
Yên Hồng đi vòng ra phía trước mặt quất roi vào một bên eo Nữ Thần Y khiến Nữ Thần Y phải buông một cánh tay để xoa vùng eo.
Yên Hồng được dịp, đi roi vào ngay giữa đầu ngực đang lộ ra khiến Nữ Thần Y khóc thét lên.
Trong đau đớn, Nữ Thần Y lại buông eo đưa tay lên ôm ngực.
Yên Hồng lập tức hạ lệnh cho hai cung nữ bẻ quặt hai cánh tay Nữ Thần Y ra sau lưng, rồi tiếp tục dùng roi quất vào đầu ngực còn lại.
- Áaa!!!
Nữ Thần Y thét lên, ngọn roi lại vụt xuống rãnh ngực nàng thật mạnh.
Nữ Thần Y khóc nức nở, nước mắt giàn giụa ướt cả mặt, từ nhỏ đến bây giờ đây là lần đầu nàng bị lột sạch y phục và đánh vào những chỗ nhạy cảm trên mình nàng công khai trước mặt nhiều người.
Yên Hồng tiếp tục bặm môi đi đòn.
Vút! Vút! Vút! Nữ Thần Y cảm thấy hai bầu ngực bỏng rát, những lằn roi hằn trên ngực nàng đỏ ửng và hai đầu ngực rướm máu.
Vốn dĩ cây roi này chỉ là cây roi da bình thường, nhưng được Mẫn Mẫn đem ngâm qua nước muối rồi thì lại khác, khi chạm vào da thịt liền đem đến cảm giác đau rát cùng cực.
Trước các đợt tấn công dồn dập của Yên Hồng, Vân Anh rất muốn đến giúp Nữ Thần Y nhưng Vân Anh cũng bị hai cung nữ giữ lại.
Không thể nào gỡ được những bàn tay đang níu kéo vai nàng, Vân Anh cắn môi đến bật máu, bất lực, đứng ngay bên cạnh Nữ Thần Y chôn mình vào tiếng khóc của Nữ Thần Y.
Yên Hồng đánh Nữ Thần Y hai mươi roi, sang roi thứ hai mươi mốt, chợt có người nào đó đẩy cánh tay Yên Hồng khiến Yên Hồng cảm thấy như có sức mạnh lướt tới làm cho cánh tay đang cầm roi tê buốt và thân mình loạng choạng gần té nhào ra đất.
May là Viên ma ma cũng kịp thời xuất hiện, đỡ lấy Yên Hồng nên Yên Hồng mới đứng vững được.
- Định Viễn đại tướng quân! - Yên Hồng thấy Tế