Bên ngoài trời đang mưa to, từng giọt rơi lộp độp trên mái hiên.
Hai cánh cửa sổ phòng ngủ Tế Độ bị gió đánh bật.
Tân Nguyên bèn đi đóng hai cánh cửa sổ.
Qua khe cửa, nàng vẫn có thể nhìn thấy cảnh vật hoa viên sau màn mưa giăng mờ mờ.
Mấy bụi cúc bị gió thổi phất phơ, như tâm trạng của nàng lúc này, mơ hồ, không rõ.
Tân Nguyên nhớ Cửu Dương nhiều.
Từ khi chàng gặp lại Nữ Thần Y, chàng không còn đến cầu Vô Định Hà trông về hướng tân giả khố.
Như vậy đồng nghĩa với việc nàng không còn được nghe tiếng sáo trầm ấm của chàng và không thể gặp chàng riêng lẻ nữa.
Đầu giờ Hợi, Tế Độ lại nằm mộng.
Chàng gọi Nữ Thần Y liên tục, rồi chàng nói: “Thiên Sơn… Thiên Sơn…”
Tân Nguyên biết Tế Độ mơ thấy khoảng thời gian chàng và Nữ Thần Y ở Hồi Cương.
Cái cảnh tượng tuyết rơi trên Thiên Sơn đã khắc sâu vào lòng chàng.
Gần mười năm trôi qua, Thiên Sơn thì nghìn năm tuyết vẫn một màu trắng xóa, thung lũng A Lạp Sơn Khẩu vẫn còn đó, chàng vẫn còn đây, nhưng người con gái chàng yêu đã không còn như xưa nữa.
Tân Nguyên nghe tiếng ho của Tế Độ, rồi tiếng rên nhỏ của chàng vì cơn ho làm động vết thương.
Giây phút đó, tất cả cảm xúc ngổn ngang trong lòng Tân Nguyên chợt tuôn ra.
Nàng có làm sai không? Tân Nguyên tự hỏi.
Trí óc nàng một mực khẳng định rằng nàng không