"Bạch Vô Thanh, buông ra được chưa?"
Bạch Vô Thanh yên lặng thả tay ra, không giữ cô nữa, cũng không ngăn cô đi vào trong Ma tông.
Mạc Vân Thiên thở phào nhẹ nhõm, vội vàng giục Đường Quả đi nhanh. Hắn không muốn tương lai nhìn thấy tên lạnh lùng Bạch Vô Thanh này có thể có gì đó với em gái Giáo Hoa của hắn.
Bạch Vô Thanh nhìn người đi không quay đầu lại, mãi đến khi bóng lưng biến mất rồi cũng không thu hồi ánh mắt.
Rất lâu sau, hắn cúi đầu xuống, tìm một tảng đá sạch sẽ rồi ngồi lên.
Vào trong Ma tông, Mạc Vân Thiên cho người ra bên ngoài nhìn Bạch Vô Thanh, thấy người ta vẫn còn canh ở cổng chính Ma tông, suýt nữa thì cắn đứt lưỡi.
Hắn vội quăng gà ăn mày đi, vội chạy đến chỗ Đường Quả, "Muội tử, tên kia còn ở ngoài cổng Ma tông."
Thật ra hắn rất muốn hỏi là, muội tử, hai người các cô có phải có chân với nhau hay không, nhưng lại cảm thấy hỏi thế quá thẳng thắn.
"Mạc đại ca không cần quan tâm, đường ai nấy đi, đường ngoài kia không phải của Ma tông, hắn thích cứ cho hắn ở lại, chỉ cần không gây sự với anh là được rồi."
Mạc Vân Thiên nhận ra Đường Quả đang nghiêm túc nhìn bản đồ mà hắn đưa cho, trên bản đồ là vị trí phân bố của các môn phái chính đạo lớn.
Đường Quả nhìn bản đồ, cảm thán. "Hóa ra ma tu không chỉ có Ma tông."
"Khụ khụ..." Mạc Vân Thiên suýt nữa nghẹn họng, vội vàng giải thích, "Ma tu làm sao có thể chỉ có Ma tông. Nói đến Ma tông tôi cũng coi như là môn phái có nghĩa lý nhất giới ma tu, sẽ không tùy tiện lạm sát môn phái vô tội. Tuy chúng tôi ngứa mắt người phe chính phái nhưng cũng không động một chút lại bắt đệ tử của bọn họ về luyện hóa tu luyện."
Đường Quả đương nhiên là biết những chuyện này, nếu không cũng chẳng đi theo Mạc Vân Thiên.
Thế giới tu tiên này biếи ŧɦái hơn thế giới tu tiên bình thường, ma tu ở đây trừ Ma tông ra đều rất biếи ŧɦái.
Không biết ai khơi mào ra chuyện thuốc bổ của ma tu là tu sĩ chính phái.
Bọn chúng thích nhất là đệ tử có thiên phú