"Phi Sa môn bị Ma tông chiếm rồi?"
Một ngày sau Phượng Phi Linh mới biết tin. Ả nhướn mày, nhìn vào mắt Lãnh Dạ Lăng, "Dạ Lăng đại ca, anh có biết vì sao không?"
Lòng ả trầm xuống, Phi Sa môn có một người mà ả không muốn cho trưởng thành. Đầu tiên, ả đã tính kế để đoạt công pháp cơ duyên của Ôn Ý, rồi gϊếŧ sư phụ hắn, sau lại tìm cơ hội để châm ngòi cho hai môn phái tranh chấp. Theo lí thuyết, hẳn là Phi Sa môn đã gần bị diệt môn, Ôn Ý cũng không thể còn sống.
Ma tông sao lại nhúng tay vào?
Lãnh Dạ Lăng lắc đầu, "Ta cũng không biết."
Thật ra y đã có một phỏng đoán trong lòng, chẳng lẽ lại là thánh nữ cô cô?
Lãnh Dạ Lăng đột nhiên nhận ra rằng, mình là thiếu tông chủ Ma tông lại hoàn toàn mờ mịt về Ma tông, chuyện gì cũng không biết.
Điều này khiến y cảm thấy vô cùng không ổn.
Nghĩ một lúc, y nói, "Linh Nhi, ta phải về Ma tông một chuyến, một thời gian sau sẽ đến tìm nàng."
"Cũng tốt. Dạ Lăng đại ca, anh nhớ tra chuyện Ma tông là thế nào. Nếu như thế mà chọc giận các môn phái lớn thì không tốt lắm."
Trong lòng Lãnh Dạ Lăng ấm lên. Y cầm tay Phượng Phi Linh, "Ta biết mỗi Linh Nhi quan tâm ta."
Trên mặt Phượng Phi Linh là một nụ cười rạng rỡ như nắng, nhưng trong lòng ả lại đang nghĩ xem tiếp theo nên ra tay với ai. Những thiên tài cao cao tại thượng kia, ả rất muốn biết bọn chúng sau khi bị cướp cơ duyên rồi còn có khả năng vực dậy hay không?
Còn Lãnh Dạ Lăng, ả đã nắm chắc trong lòng bàn tay rồi. Chỉ cần một lần làm ân nhân cứu mạng, cũng đủ để Lãnh Dạ Lăng trung thành với ả, không cần làm gì nữa.
Tên này thật sự đê tiện, kiếp trước ả đã hiểu rõ. Không phải Đường Quả chỉ giúp y một lần mà y mới một lòng với Đường Quả à?
Lãnh Dạ Lăng rời đi, ả không lo một chút nào. Hiện tại là khoảng thời gian các thiên tài lớn lên, ả phải cướp cơ duyên của bọn chúng, rất bận, không có thời gian nói chuyện yêu đương.
Lãnh Dạ Lăng mang tâm tình