"Muội tử, là Phượng Phi Linh làm hết à?"
Chỉ có Mạc Vân Thiên hiểu được là những người này có khả năng có liên quan đến Phượng Phi Linh. Nhưng nhiều thiên tài bị phế trong tay Phượng Phi Linh thế này vẫn khiến hắn giật mình. Phượng Phi Linh, so với ma tu còn tàn nhẫn hơn.
Đường Quả ngước lên, cười nhạt, "Mạc đại ca, tham dự vào những chuyện này không chỉ có Phượng Phi Linh mà còn có cả Lãnh Dạ Lăng. Phượng Phi Linh thiết kế, còn người ra tay là Lãnh Dạ Lăng."
Mạc Vân Thiên chấn động, sắc mặt hơi phẫn nộ, "Thằng hỗn láo này." Nghĩ thêm, hắn tức không chịu được, "Để tôi đi tìm nó."
"Mạc đại ca, hắn đã mê muội Phượng Phi Linh rồi, anh tìm về sẽ càng thêm mâu thuẫn, càng khiến..." Đường Quả dừng một chút, nói tiếp, "Phượng Phi Linh ghi hận anh. Đến lúc đó, người bị hãm hại là anh. Anh đừng tưởng ả không làm được, vốn dĩ anh vì Lãnh Dạ Lăng mà bị Phượng Phi Linh ghi hận, bị ả tính kế chết."
"Chuyện này..." Mạc Vân Thiên sững sờ trong chốc lát, hồi lâu mới bừng tỉnh, "Là thật?"
"Đương nhiên là thật."
Mạc Vân Thiên nuốt nước bọt, vừa căng thẳng vừa lo lắng, "Muội tử, cô tùy ý tiết lộ thiên cơ thế này, có phải hơi không tốt hay không? Có thể bị trời phạt hay không?"
Không phải Mạc Vân Thiên sợ phiền phức, mà là người có khả năng nhìn trộm thiên cơ tiết lộ nhiều cũng sẽ bị phản phệ. Có nhiều người vì thế mà không độ kiếp được, cuối cùng chết dưới lôi kiếp. Hoặc là đột nhiên xuất hiện tai vạ, chết đột ngột.
Dù sao người tiết lộ thiên cơ sẽ không có kết cục tốt.
"Yên tâm đi, trời đất này có diệt, tôi cũng không chết." Đường Quả thấp giọng cười một tiếng. "Dường như tôi không bị trời ràng buộc."
Lúc trước không rõ tình hình, cô còn tương đối cẩn thận. Nhưng từ khi thả bay bản thân rồi, cô phát hiện ra cô có nói thế nào ông trời cũng như bị mù, hoàn toàn không quản cô, chỉ coi cô là người vô hình.
Vì thế mà nhiều khi cô hoài nghi lai lịch của bản thân, và nguyên nhân vì