(Quyển 3) Mau Xuyên Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút !!!

Nữ tu bị phế linh căn (38)


trước sau

Ba người bàn luận về Bạch Vô Thanh một hồi rồi mới chịu.

Các thành viên khác cũng yên lặng theo dõi, cực kì ghen tị với ba người có thể gặp được Giáo Hoa.

[Emmanuelle]: "Hi vọng lúc tôi còn sống, Giáo Hoa cũng có thể đến tinh tế chúng tôi một lần. Tôi muốn gặp Giáo Hoa."

[Đại tướng quân Billy]: "Tôi cũng cầu Giáo Hoa đến gặp chúng tôi một lần. Tinh tế trừ ăn uống không ngon ra thì vẫn khá tốt, có đủ kiểu công nghệ cao, nơi khác không có được."

[Margaret]: "tôi cũng muốn Giáo Hoa đến thế giới ma pháp. Tôi sẽ dạy cổ ma pháp rực rỡ nhất thế giới ma pháp và những lời nguyền kì diệu.]

[Harold]: "Hi vong Giáo Hoa có thể nhìn thấy tôi ngưng tụ thần cách, đối với tôi đây là một món quà lớn.]

[Ellen]: "Thằng còi Harold ngươi lại mơ mộng hão huyền rồi, có cần ta ném một cái gối cho ngươi không?"

[Harold]: "Thế giới ma pháp này đáng hận nhất là Ellen, không thể tìm đâu ra kẻ thứ hai, hi vọng Giáo Hoa đến cũng không cần để ý đến thằng người xấu Ellen này, vừa cao vừa to vừa xấu, giống như thú hoang hung dữ, chỉ kém nước nhỏ ra nước bọt mắc ói."

[Ellen]: "Dù sao cũng đỡ hơn con gà còm dùng một ngón tay cũng xách lên được. Đã nhỏ như con kiến rồi, còn thối mồm, một nắm đấm cũng có thể đánh chết."

[Tán nhân Ngân Hoàn]: "Mặc dù tôi cũng muốn gặp Giáo Hoa một lần nhưng mà Giáo Hoa vẫn không đến thì hơn. Chúng tôi còn đang muốn ra ngoài đây."

[Tiên tử Phiêu Miểu]: "Đúng thế. Tôi muốn thấy Giáo Hoa, nhưng chỗ chúng tôi sống không thích howp để Giáo Hoa tới làm khách, nghĩ thôi là được rồi."

Đường Quả một mực chú ý đến chuyện trong nhóm. tán nhân Ngân Hoàn và tiên tử Phiêu Miểu rất ít khi ngoi lên, hình như là có liên quan đến hoàn cảnh sống.

Lần này cô không nhịn được tò mò, hỏi, "Hai người sống thế nào? Nguy hiểm lắm à?"

"Nguy hiểm thì không

có, chỉ là không có cách nào để ra ngoài. Với thực lực của tôi và Ngân Hoàn, tự vệ là không thành vấn đề, cuộc sống cũng khá thú vị, cũng không tính là nơi nguy hiểm. Chỉ là ở nơi này quá lâu khó tránh khỏi nhàm chán. Bọn tôi đoán, muốn ra khỏi đây, chỉ sợ phải độ kiếp phi thăng mới được." Tiên tử Phiêu Miểu đáp.

[Tán nhân Ngân Hoàn]: "Hai chúng tôi ở đây đã lâu, nhìn rất nhiều người mới đến, lúc bắt đầu còn tràn đầy hào hứng, nhưng càng về sau càng sa sút tuyệt vọng, nếu không chết già thì cũng nhận mệnh ở lại một vị diện trong đây."

A?

Nghe thế, Đường Quả càng tò mò hơn, "Hai người đang sống trong thế giới nào thế, có cảm giác khá thú vị."

"Giáo Hoa, tôi khuyên cô đừng tò mò làm gì." Tiên tử Phiêu Miểu phát biểu. "Nhưng thôi, cô tò mò thế, tôi nói một câu cho cô biết thế giới này thế nào, dù sao cũng không đoán được. Không biết Giáo Hoa đã từng nghe nói đến rubik chưa?"

"Tôi biết."

Tiên tử Phiêu Miểu nói tiếp, "Đây là một thế giới rubik, là không gian tạo bởi sáu vị diện nhỏ, một tháng sẽ xoay một lần. Trừ khi nhận mệnh ở lại một vị diện nào đó thì mới không bị truyền tống đến vị diện tiếp theo. Cứ bị truyền tống như thế, lặp đi lặp lại sáu vị diện, mỗi lần xoay chuyển đều hết sức nguy hiểm. Đa số người thường rơi vào đây đều lựa chọn ở lại một vị diện nào đó. Ở lại trong vị diện, có nghĩa là mãi mãi không thể thoát khỏi thế giới rubik."

Và người không muốn ở lại là người muốn đi ra ngoài.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện