"Muội tử, không phải chúng ta đến Thánh Nguyên tông à? Đây hình như đâu phải đường đến Thánh Nguyên tông."
Mạc Vân Thiên không hiểu được vì sao Đường Quả lại tới chỗ của ma tu xa xôi này.
Nơi đây rất loạn, đâu đâu cũng có ma tu ăn tu sĩ để tu luyện, tu sĩ bình thường không dám đến cái trấn ma tu vắng vẻ như thế.
"Tìm người."
[Ký chủ, tìm được rồi. Tên kia trong một khách điếm, đang định dùng đan dược Phượng Phi Linh cho.]
"Hướng nào?"
Hệ thống vội báo cáo, Bạch Vô Thanh và Mạc Vân Thiên chỉ thấy Đường Quả đang đi bộ chợt chạy vụt về hướng nào đó.
Hai người không nghĩ nhiều, cũng nhảy lên đuổi theo.
Đường Quả đá bay cửa một căn phòng, bên trong có một tên ma tu xấu xí mặc áo choàng đen. Y nhìn thấy người đẹp mảnh mai đi đến, động tác ăn đan dừng lại, nhìn chằm chằm Đường Quả không dời mắt nổi.
Trên gương mặt lãnh đạm của Bạch Vô Thanh nhiều thêm vẻ sắc lạnh và tức giận. Hắn vội đến chắn trước mặt Đường Quả.
Đường Quả vượt qua hắn, đi đến trước mặt ma tu.
Bạch Vô Thanh: "..."
"Người đẹp, nàng đây là đến tìm gia à?"
Thực lực của ma tu rất mạnh. Y không nghĩ rằng Đường Quả có thể làm gì y, chỉ dùng ánh mắt si mê nhìn cô.
Dù có đấu lạp che đậy dung nhan, nhưng nhìn dáng vẻ này cũng biết ngay là mĩ nhân. Vừa rồi y còn chưa đủ thỏa mãn, vì có một vài yêu cầu mà y không thể lạt thủ tồi hoa.*
(*Lạt thủ tồi hoa: không biết nhẹ tay)
Lần này người đẹp tự đến, nói gì cũng phải ráng suиɠ sướиɠ.
Đường Quả giật lấy bình ngọc trong tay ma tu, bên trong là một loại đan dược rất quý, có thể đột phá tu vi.
Y thấy cô chú ý đến bình đan dược, mừng rỡ trong lòng "Muốn à? Nàng phục vụ gia tốt, đan dược này là của nàng."
Bạch Vô Thanh mím môi lại. Nếu không phải sợ hỏng chuyện của Đường Quả, hắn chắc chắn sẽ một kiếm nạo đầu chó tên này.
Ma tu còn muốn nói thêm gì nữa, Đường Quả nhàn nhã cầm bình ngọc,