Cơ Thành Thiện cứ nghĩ mình đã chết chắc, không ngờ lại nghe được tiếng kiếm rơi.
Chàng mở mắt ra, chỉ có thể thấy được bóng lưng mảnh mai của một nữ tử, có hơi ngạc nhiên. Có người dám nhúng tay vào quyết đấu trên đài Sinh Tử?
Chàng chỉ nghe được nữ tử lên tiếng, "Ngươi hỏi ta là ai à? Người ta gọi ta là thánh nữ cô cô."
Cơ Thành Thiện giật mình, thánh nữ cô cô của Ma tông?
Mạc Vân Thiên đứng trong đám người lau mồ hôi, em gái này cho đến bây giờ cũng không ra bài theo lẽ thường, đây là đài sinh tử cũng dám đi lên chặn người ta quyết đấu.
"Ma tông?" Phượng Phi Linh cau mày lại, ánh mắt hướng về phía Lãnh Dạ Lăng như đang muốn hỏi, người Ma tông sao lại chạy đến đây phá chuyện tốt của ả.
Lãnh Dạ Lăng hơi cứng người, nhảy lên bên cạnh Phượng Phi Linh, mặt mày không vui nhìn Đường Quả, "Sao ngươi lại đến đây?"
"Đương nhiên là cứu người rồi." Giọng của Đường Quả như đang cười mà không phải cười. Cô chỉ Cơ Thành Thiện đang nằm trên đất, "Người ta muốn cứu là anh ta."
Phượng Phi Linh lạnh lùng, "Đây là đài sinh tử, nếu đi lên rồi tức là đôi bên không đếm xỉa đến sinh tử của mình, không ai có thể ngăn cản. Thánh nữ cô cô đúng không? Xem như cô là người Ma tông, có chút quan hệ với Dạ Lăng đại ca, ta có thể không so đo, cô nhanh đi xuống đi."
Lời này khiến trong lòng Lãnh Dạ Lăng ấm lên. Cùng ở chung với Linh Nhi lâu như vậy, Linh Nhi vẫn quan tâm y, coi như thỉnh thoảng có lãnh đạm với y một chút nhưng địa vị của y trong lòng Linh Nhi không như thế.
"Đây không phải Ma tông có thể mặc kệ ngươi làm loạn. Linh Nhi đã không so đo rồi, ngươi còn không mau xuống?" Lãnh Dạ Lăng không chịu được, y cũng không ngờ là Đường Quả sẽ đến.
Tại Ma tông ngoan ngoãn không được à, nhất định phải đến đây chọc tức Linh Nhi.
"Ngươi ngươi cái gì, nhìn thấy cô cô mà không gọi, ngươi là tiểu bối mà không biết lễ phép là gì cả."
Lãnh Dạ Lăng đen mặt, "Ngươi nói bậy gì đó?"
"Chẳng lẽ không phải ngươi phải gọi ta là cô cô?"
"Đường Quả!!!" Lãnh Dạ Lăng phẫn nộ, quên mất ở đây còn có Phượng Phi Linh, không chịu được mà hét lên. Hét rồi y