"Thống tử, đưa ta phù Tụ Hồn."
[Rõ, ký chủ đại đại.]
Phù Tụ Hồn không phải phù Tụ Hồn đơn giản.
Thủ đoạn của ma tu cực kì tàn nhẫn, để không bị tra ra chân tướng, khi đấu với các tu sĩ, cuối cùng chết đi thật là hồn phi phách tán.
Nhất là với chuyện này, theo tính gian xảo của tên ma tu kia, chắc chắn sẽ không giữ lại linh hồn Bùi Tuyết mà khiến nàng hồn phi phách tán.
Phù Tụ Hồn Đường Quả lấy ra là kiếm được ở thế giới tiên giới. Thứ này cũng không dễ tìm ở tiên giới, địa vị của cô lúc đó đủ cao mới có một ít như thế.
Từ miệng ma tu, cô hỏi ra được vị trí của Bùi Tuyết, mang phù Tụ Hồn đi ngày.
Còn tên kia, sau khi nói xong chân tướng bị cô một kiếm gϊếŧ chết. Loại làm nhục nữ tử vô tội này, cô làm sao bỏ qua được.
Bạch Vô Thanh vẫn từng bước không rời theo Đường Quả, nhìn cô dừng ở đâu đó, lấy ra một thứ trông như tấm bùa.
Chưa được bao lâu, xung quanh bùa có những tia sáng từ từ tụ lại với nhau, tạo thành một thân ảnh mảnh mai.
Hắn không biết Bùi Tuyết, cũng chưa từng gặp, nhưng nhìn từ hồn thể cũng biết đây là một nữ tử cực kì xinh đẹp.
Nhưng có đẹp mấy cũng không thu hút được ánh mắt hắn. Sự chú ý của hắn rất nhanh đã rời đến trên người Đường Quả.
Cô hỏi, "Bùi Tuyết?"
Ban đầu Bùi Tuyết còn mờ mịt, nhưng rất mau, nàng nhớ lại chuyện mình đã trải qua, nhớ ra được nàng bị một ma tu xấu xí đối xử thế nào.
Đường Quả tóm tắt chuyện Phượng Phi Linh đã làm với nàng. Bùi Tuyết rất thông minh, lập tức nhận ra được kẻ hại mình là Phượng Phi Linh.
"Vì sao lại muốn hại tôi chứ?"
Bùi Tuyết có hơi sụp đổ, nghe được nhà họ Bùi chấp nhận đến bù của Văn Tử Thu mà không truy cứu Phượng Phi Linh, nàng không nhịn được mà khóc nấc lên.
Nàng đã làm nhiều cho nhà họ Bùi như thế... Nếu không phải nàng có khả năng hiểu biết phi thường, liếc mắt đã hiểu một bộ công pháp, nhìn người thi triển chiêu thức một mắt đã tìm ra sơ hở, nhà họ Bùi có thể từ một gia tộc nhỏ phát triển thành gia tộc cỡ lớn như