Chuyện to như thế sao thiếu được Đường Quả?
Bùi Tuyết và Cơ Thành Thiện cầm áo trắng váy trăng và đấu lạp lụa mỏng trong tay, hai mặt nhìn nhau, rồi nhìn những thiên tài đã mặc hết đồng phục vào. Đầu họ mơ màng, đây là đang làm gì?
Ôn Ý nhỏ giọng nói với cả hai, "Hôm nay sư phụ muốn dẫn chúng ta ra ngoài mở mang tri thức."
Thật ra họ không hiểu được, nếu sư phụ đã ghét Phượng Phi Linh như thế, hẳn là sẽ có vô số cách gϊếŧ chết người ta đúng không? Vì sao phải cố tình bồi dưỡng họ, cho họ trưởng thành để đi tức chết Phượng Phi Linh?
Nhưng lúc này họ mặt mày rạng rỡ theo chân Đường Quả ra ngoài. Theo như lời cô, họ đi để làm nền, để Phượng Phi Linh biết được bên cạnh cô có một đám người nhưng lại không biết được thân phận thật của họ.
"Bùi cô nương, lúc đó có thấy Phượng Phi Linh cũng không nên lộ ra. Sư phụ nói, sẽ để cô báo thù, nhưng không phải lúc này, giờ vẫn chưa phải cơ hội tốt."
Bùi Tuyết và Cơ Thành Thiện nhìn nhau, rồi hỏi, "Thánh nữ cô cô nói lúc nào mới là cơ hội tốt?"
"Lúc Phượng Phi Linh độ kiếp." Cốc Cầm vội đáp, cặp mắt xinh đẹp như biết nói, "Sư phụ từng nói thế, mặc dù không hiểu sao phải chờ đến khi Phượng Phi Linh độ kiếp rồi cùng nhau xuất hiện khiến ả tức chết, nhưng mà sư phụ muốn chơi thế thì chúng ta chơi cùng người, người vui là tốt rồi."
Bùi Tuyết như hiểu ra được gì, gật đầu một cái. Cứ có cảm giác hành động của thánh nữ cô cô có thâm ý.
"Sư phụ còn nói, chúng ta phải độ kiếp trước khi Phượng Phi Linh độ kiếp, còn phải phi thăng trước mặt ả." Ôn Ý không nhịn được mà nói thêm, "Suy nghĩ của sư phụ, đoán không nổi."
Bùi Tuyết cũng không hiểu được thánh nữ cô cô rốt cuộc là có ý gì. Dù sao cũng là ý của thánh nữ cô cô, không thể ngờ được.
Còn Phượng Phi Linh kia, không phải nàng cũng không nhìn ra được bản chất của ả hay sao? Bùi Tuyết cũng không