"Ta sống rất tốt, có thần dân kính yêu, có người yêu tin tưởng, có bạn bè đáng tin cậy." Đường Quả cười tủm tỉm, "Có vô số váy đẹp để mặc, có châu báu rực rỡ để đeo, há mồm đã có cơm ăn, ngày ngày trôi qua vô cùng thoải mái. Đế quốc Lạc Nhật của ta là một vùng đất sạch, vô số người hâm mộ cũng không hâm mộ nổi."
"Còn bồi thường của anh, ta không cần. Lời xin lỗi của anh ta cũng không nhận, tự anh ôm đau khổ đi."
"Nếu anh chỉ muốn xin lỗi và bồi thường cho tôi, vậy giờ anh đi được rồi."
Nghiêm Nghị đờ người, đôi mắt đã từng yêu gã giờ đã không còn gã nữa, chỉ còn lại một người đàn ông tên Thời Thừa.
Đường Quả thấy gã mãi không chịu đi, không nhịn được mà truyền tin ra, "Đại đội trưởng Tô, qua đây mời quân chủ Nghiêm ra ngoài. Anh ta cứ đứng trước mặt ta, đau mắt ta."
Chỉ một lát sau, Tô Ngạo đã đi vào đối diện Nghiêm Nghị, "Quân chủ Nghiêm, mời ngài đi cho."
Nghiêm Nghị thấy Tô Ngạo cũng hơi bất ngờ, nhưng rồi cũng chỉ cười khổ một tiếng, theo Tô Ngạo ra ngoài.
Rời đi vương cung , Nghiêm Nghị còn gặp phải hội Tần Giai Nhân và Thiệu Thanh trên đường. Mấy người nhìn nhau, vẫn là Nghiêm Nghị mở miệng, "Tôi muốn hỏi chút chuyện, không mất thời gian lắm đâu."
Mấy người Thiệu Thanh cuối cùng cũng gật đầu, dẫn gã vào một phòng trà.
Nửa giờ sau, mấy người đi ra, Nghiêm Nghị xám mặt, cô độc rời đi.
Tần Giai Nhân nhìn bóng lưng gã, bật cười, "Bệ hạ ác thật."
"Đúng thế." Thiệu Thanh lau mồ hôi, "Trước đây anh còn để bệ hạ lau nhà, bệ hạ không vắt khô cây lau nhà mà để sàn nhà toàn nước, anh cứ nghĩ là bệ hạ không được việc. Giờ anh mới nhận ra, bệ hạ chỉ là thù dai, để anh trượt chân ngã một cái coi như báo thù."
"Đi thôi, chúng ta còn có việc. Gần đây bệ hạ lại muốn bày trò, đi xem chút đi. Cứ kệ xác Nghiêm Nghị, tương