"Ta cũng không biết sẽ đi đâu, cho nên không đưa anh theo được."
Bạch Vô Thanh không tin, rõ ràng là nàng không muốn đưa hắn đi cùng.
Là hắn sai nên nàng không chịu tha thứ cho hắn.
"Ta biết nàng còn trách ta."
Đường Quả lắc đầu, "Không phải."
"Anh đã trả giá rồi, chờ ta rời đi, ân oán sẽ tiêu tán hết."
"Ta không muốn!"
"Tiểu Quả, ta tình nguyện để nàng hận ta."
Đường Quả cạn lời, "Ta chưa từng hận anh."
Bạch Vô Thanh hơi giật mình, "Ngay cả hận nàng cũng không muốn cho ta?"
Đường Quả: "..."
"Loại cán bộ kì cựu thẳng thắn thế này đúng là ế bằng thực lực." Cô chửi với hệ thống.
Hệ thống: [Ký chủ đại đại, cô đây là đang bắt nạt người ta không thể mang theo ký ức đấy.]
"Ai biết anh ta vốn thế nào? Không chừng còn là người đã hại ta."
Hệ thống: Ha ha...
Bạch Vô Thanh thấy Đường Quả phớt lờ, cuối cùng đành buông, "Vậy... Trước khi nàng đi, ta có thể vẫn ở cùng nàng được không?"
"Được."
Bạch Vô Thanh thở phào nhẹ nhõm, trên mặt hiện lên một nụ cười trong trẻo như đóa sen, vừa nhạt vừa chân thành, như vừa nhận được bảo bối. Hắn tự giác buông tay Đường Quả ra, đứng vững bên cạnh cô. Coi như không ở chung được bao lâu, nhưng hắn vẫn muốn ở.
Hắn không biết cô sẽ rời đi thế nào, tóm lại hắn có một dự cảm không tốt lắm.
Mấy ngày kế tiếp, Đường Quả đi đâu Bạch Vô Thanh theo đó, hai người một tấc cũng không rời, còn gần gũi với nhau hơn hẳn lúc trước, khiến đệ tử Ma tông còn tưởng chuyện tốt của cả hai sắp đến.
Thẳng đến một ngày, họ không thấy thánh nữ cô cô nữa, cũng không thấy Bạch Vô Thanh.
Một buổi sáng, Bạch Vô Thanh cảm giác được hắn đã đợi rất lâu rồi nhưng người quen thuộc vẫn không xuất hiện. Hắn nghĩ ra gì đó, không cần biết cô thích hay không, đẩy cửa phòng ra, chỉ thấy được một cơ thể không có sức sống nào, sụp đổ ngay lập tức.
Từ ngày cô rời đi Tinh Nguyệt môn, đây là lần đầu