Tống Dã đẩy cửa ra, quả nhiên thấy được một thân thể nho nhỏ đang rúc trong chăn.
Anh bước nhẹ nhàng, sợ đánh thức cô. Nhìn bàn chân trắng nõn của cô hở ra ngoài, anh không nhịn được mà đi đến nắm lấy rồi để vào trong chăn. Thật trơn, thật không muốn buông ra.
Anh coi như đã hiểu vì sao cả nhà họ Đường đều muốn nuông chiều cô ấy, hận không thể nâng cô lên tận trời. Vì hiện tại anh cũng muốn như thế.
Tống Dã cảm thấy, cô gái này có độc, và anh bị trúng độc.
Nghĩ đi nghĩ lại, anh nhìn ổ chăn mà cười. Rồi lại nghĩ đến cô đã là vợ anh, nụ cười càng thêm rộng.
Đường Quả xốc chăn lên, lộ đầu ra, đôi mắt xinh đẹp trộm nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt.
Năm nay cô mười tám, Tống Dã đã hai mươi.
Thời gian Tống Dã đến thôn Đường không ngắn, coi như ngày nào cũng phơi nắng, vẻ ngoài vẫn đẹp trai như cũ, nhiều nhất là làn da trắng nõn biến thành màu lúa mì, kỳ thật trông còn đẹp hơn.
Tống Dã đang cười, đột nhiên cảm giác có người đang nhìn mình. Ngay lập tức, anh đối diện với đôi mắt đen như mực, giật bắn người.
Gương mặt cô gái trắng hồng thật đẹp đẽ, khiến anh có một nỗi xúc động muốn đi lên nhéo nhéo.
Anh nuốt nước bọt, nhẹ nhàng đi đến bên giường, giọng nói cực kỳ thấp, "Làm ồn đến em rồi?"
"Không có."
Đường Quả lắc đầu, ánh mắt vẫn không dời đi, một mực đặt trên gương mặt Tống Dã. Tống Dã cảm thấy hơi mất tự nhiên, mang tai đỏ lên. Bị cô vợ nhỏ xinh đẹp nhìn chằm chằm như thế, thật sự có hơi ngượng.
"Có đói không?"
"Mới ăn bánh bao rồi."
Đường Quả nói rồi lộ ra một nụ cười ngọt ngào với Tống Dã, suýt nữa khiến anh hôn mê bất tỉnh.
Từ trước đến nay, anh chỉ biết cô ấy rất xinh, nhưng không ngờ nhìn gần còn đẹp hơn nữa. Giờ cô đã thành vợ anh, ngày nào anh cũng được thấy gương mặt xinh đẹp này, thật giống như đang mơ.
Anh không phải