"Không có, hoàn toàn không quen biết." Tống Dã bật thốt lên, xong lại cảm thấy không ổn, nói tiếp, "Ai thế?"
Đường Quả suýt chút nữa cười ra tiếng, "Trần Anh ấy, em nghe nói trước kia còn trộm cho anh trứng gà."
"Làm gì có." Tống Dã nhanh chóng tỏ lòng trung thành, "Thật sự, anh không nhớ trông cô ấy thế nào. Quả Quả, em nói người ta nhìn anh đúng không? Ở đâu? Sao anh không thấy?"
"A Dã, em chỉ tò mò thôi mà." Đường Quả chân thành, "Anh không cần nghiêm túc thế, em tin là anh không có quan hệ gì với cô ấy."
Hai người thì thầm nói chuyện, vô cùng thân mật, khiến người đi cùng lẫn Trần Anh theo sau vừa ghen ghét vừa khó tin.
"Chị, thế mà bảo không thèm thanh niên trí thức Tống, rõ ràng còn nhìn người ta chằm chằm."
May là Trần Phương Phương cũng có chút ít tự trọng, không dám to tiếng ồn ào, chỉ thấp giọng nói với Trần Anh.
Trần Anh đang có tâm sự, liếc xéo Trần Phương Phương một cái, suýt nữa thì giơ tay lên vả bay mặt cô ả.
"Trừng cái gì mà trừng, chị dám nói chị không nhìn người ta xem?" Trần Phương Phương không thuận theo, "Chị làm thế không sợ... Tạ Thế Quân thất vọng hả?"
"Mày cút!"
Trần Anh không có kiên nhẫn với Trần Phương Phương nữa, biểu cảm tối đi, "Mày còn nói thêm mấy câu nhảm nhí nữa, tao đảm bảo sẽ khiến mày hối hận."
Trần Phương Phương thấy Trần Anh dữ dằn như thế, biết được đánh nhau với Trần Anh sẽ thắng chẳng được, không cam lòng mà co đầu rụt cổ lại.
Qua vài ngày, Đường Thủ Quốc nhận được tin về nhà máy, gọi Tống Dã đi lên trấn một chuyến. Đường Quả quan sát sắc mặt của Đường Thủ Quốc, xem như không tệ. Nếu như Tống Dã biểu hiện tốt, hẳn là có thể xây dựng nhà máy được.
Tống Dã cũng đưa Đường Quả lên trấn cùng. Ban đầu Đường Thủ Quốc không đồng ý, dù sao cũng là việc lớn, nhưng rồi bị một câu Quả Quả sau này là phu nhân xưởng trưởng chặn lại.
Con rể càng ngày càng chiều con gái, lần đầu tiên Đường Thủ Quốc hoài nghi rằng nếu con gái cứ bị chiều như thế liệu có bị hư hay không.
Ba người đến tiệm cơm quốc doanh ăn cơm rồi mới đi gặp trưởng trấn. Trưởng