Đường Quả bật cười, "Em không sao cả, đi kiểm tra chắc chắn là bình thường."
"Nhưng hai đứa mình sẽ không có con." Cô nghiêm túc nói, "A Dã, em muốn nói rõ với anh, anh đổi ý giờ còn kịp."
Tống Dã không nói gì, chỉ ôm cô vợ nhỏ mềm mại, dán vào bên tai cô nói thầm, "Ngày đó đi cày về, anh đẩy cửa ra thấy Quả Quả vén chăn lên rồi dùng đôi mắt đẹp đẽ nhìn anh, hồn anh đã bị câu đi mất rồi. Lúc ấy, trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ."
"Nâng niu em ấy trên tay, dâng em ấy lên đầu tim mà cưng chiều, Tống Dã mình cả đời chỉ chiều một mình Quả Quả, cũng chỉ đối xử tốt với em ấy, không thể thừa thời gian thừa tâm trí đi chia cho những người khác."
"Thật ra anh đang nghĩ, nếu như Quả Quả muốn có con, rồi sau này trong mắt Quả Quả không chỉ có một mình anh, tâm của Quả Quả cũng chia cho một người khác, anh biết phải làm thế nào."
Tống Dã không hỏi vì sao cả đời này anh không có con, nhưng chuyện này cũng không quan trọng. Quan trọng là, anh không muốn có người thứ ba xen vào cuộc sống của anh và cô.
Đường Quả nghe anh nói chân thành như thế, nụ cười trên mặt vẫn không ngưng lại. Cô ôm lấy thân hình rắn chắc của người đàn ông, "Tốt quá, tư tưởng của xưởng trưởng Tống rất tiến bộ, lời tâm tình cũng nói rất mới mẻ."
"Quả Quả thích nghe à?" Trên gương mặt đẹp trai của Tống Dã nhiều hơn mấy phần nghiêm túc, "Nếu Quả Quả thích nghe, về sau tối nào anh cũng nói cho em nghe. Hai năm này vội làm chuyện nhà máy quá, có hơi không quan tâm đến em."
Hệ thống: Ha ha, không để ý á? Là hận không thể ngày đêm dính cô vợ nhỏ trên người, nhét vào túi, con mắt nhìn cũng không dời một chút á?
Trong thôn, trong trấn, trong huyện, không ai là không biết xưởng trưởng Tống trừ đi nhà xí thì đi đâu cũng đưa cô vợ nhỏ nhà mình đi theo.
Nếu như nói cô vợ nhỏ nhà anh chỉ là một bình hoa vô dụng, vậy thì sai cực kì. Cô này giống y như xưởng trưởng Tống, không có dễ bị lừa gạt. Có kẻ ngu