Tô Ngạo cực kì quen thuộc với giọng nói này.
Rất nhiều năm trước, anh ta nghe thấy giọng nói này mà xúc động.
Hiện giờ, anh ta hoàn toàn bình thường, trong lòng không có một chút dao động nào.
Tô Ngạo xoay người lại nhìn người phụ nữ chạy đến bên mình, hơi hất cằm lên. Tô Ngạo hiện giờ đã sớm không phải là Tô Ngạo xanh mặt không giống người bình thường như trước kia nữa.
Sau khi lên cấp bảy, anh ta khôi phục lại nhan sắc, còn đẹp hơn cả trước kia. Con gái và nữ zombie trong đế quốc không biết có bao nhiêu người vì anh ta mà chao đảo.
Nhan Niệm cũng khiếp sợ, ả không nghĩ sẽ gặp được Tô Ngạo ở đây. Tô Ngạo hiện tại vẫn đẹp trai như cũ, còn có một chút tà tính.
"Anh Tô, em là Niệm Niệm đây."
Ả không nhìn thấy tình cảm quen thuộc trong mắt Tô Ngạo. Vẻ lạnh lùng của anh ta khiến ả khủng hoảng.
Thương nhân đối xử tốt với ả, nhưng cũng chỉ coi ả là đồ chơi, làm sao so được với Tô Ngạo đẹp trai toàn tâm toàn ý thích ả đâu?
Nhớ tới Tô Ngạo đã từng đối xử với ả rất tốt, trong lòng ả chợt muốn vứt bỏ thương nhân để ở bên Tô Ngạo.
Ả không muốn nghĩ đến quả khứ nữa.
"Biết rồi."
Tô Ngạo bình thản nói, anh ta thấy được ánh mắt sáng lên của Nhan Niệm. Anh ta cười nhạo trong lòng, trước kia đúng là mắt mù.
Nhan Niệm tiến lên một bước nữa, nắm lấy tay Tô Ngạo, "Anh Tô, em..."
"Tướng quân Tô, tiệc sắp bắt đầu rồi." Một giọng nói vang lên cắt lời Nhan Niệm. Ả cảm thấy giọng nói này rất quen, không nhịn được mà quay đầu lại, rồi ngơ ngác, run rẩy, "Mạnh... Mạnh Chính?"
Mạnh Chính nhướn mày liếc Nhan Niệm một cái, dường như nhớ ra được gì đó, quỷ quyệt cười lên, "Ra là cô."
Nhan Niệm buông tay Tô Ngạo ra, lui về sau một bước, lộn xộn trong lòng. Tô Ngạo ở đây, Mạnh Chính sao cũng ở đây? Không phải Mạnh Chính đã bị zombie cắn, biến thành zombie rồi biến mất ư?
Mạnh Chính là