(Quyển 3) Mau Xuyên Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút !!!

Hoa khôi làng được cưng chiều (26)


trước sau

Sau khi cụ Nguyên sửa lại án xử sai, nhà ở và tài sản của nhà họ Nguyên năm đó được trả về trong tay cụ.

Hiện giờ cụ sống một mình trong nhà cấp bốn, cũng không làm gì khác, ngày này luyện chữ, vẽ tranh, chơi chim, cuộc sống cực kỳ có tư có vị.

Có điều người bên cạnh cụ ít đi nhiều, có những người đi rồi là không trở lại.

Con gái duy nhất đã mất nhiều năm trước, bạn già cũng phải đi trước, hai đứa cháu cũng có việc riêng của mình. Cháu gái trước kia còn có liên lạc với cụ, cụ cũng biết cháu trai sống cũng rất tốt.

Cụ Nguyên thoải mái trong lòng, nhưng vẫn còn hơi tiếc nuối vì vẫn không có cơ hội gặp được cháu trai.

Một ngày, cụ Nguyên nằm trên ghế trúc phơi nắng, bên tai rộn tiếng chim hót, mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Đột nhiên có tiếng gõ cửa.

Tống Thanh thuê cho cụ Nguyên một người chăm sóc sinh hoạt thường ngày, người này nghe có tiếng gõ cửa, vội vàng đi mở cửa ra. Thấy được là Tống Thanh và bạn trai chị cùng hai người trẻ tuổi lạ mặt, ngay lập tức mời người vào.

"Ai đến?"

Cụ Nguyên bị đánh thức, hơi nheo mắt lại nhìn ra ngoài cổng, thấy Tống Thanh, ngay lập tức lên tinh thần, vội vàng ngồi dậy, "Thanh Thanh với Tiểu Lý à, sao hôm nay rảnh tới thế?"

"Ông ngoại." Tống Thanh mỉm cười, "Ông xem cháu đưa ai đến này."

Tống Thanh tránh ra một chút, để lộ ra gương mặt của Tống Dã. Đột nhiên xuất hiện một người trẻ tuổi, cụ Nguyên có hơi bất ngờ. Năm đó ra đi, Tống Dã chỉ có mười một tuổi, hiện tại đã thay đổi rất lớn, nên cụ chỉ cảm thấy người trẻ tuổi này rất quen thuộc, giống như đã gặp ở đâu nhưng lại nghĩ không ra, chỉ giương mắt lên nhìn Tống Dã thật lâu.

Tống Dã mở miệng trước, "Ông ngoại, là cháu."

Cụ Nguyên sửng sốt một chút, rất mau đã kịp phản ứng lại, nhanh chóng đi đến trước mặt Tống Dã, dùng sức bắt lấy tay anh, "Tiểu Dã? Cháu là Tiểu Dã?"

"Ông ngoại, là cháu." Tống Dã cũng rất kích động. Thấy cụ Nguyên khỏe mạnh, anh cũng thả lỏng dần. Anh không quên dẫn Đường Quả đến trước mặt cụ, "Đây

là Quả Quả vợ cháu ạ."

Cụ Nguyên hôm nay rất vui, so với lúc trước nghe tin có người đón cụ trở về Kinh thị còn vui hơn.

Edit: Beltious Soulia/Dã Linh

Beta: Jin Yin

Đăng trên watt,.pad BeltiouSoulia

Cả nhà đoàn tụ, hòa thuận sống chung vài ngày. Cụ Nguyên cực kỳ thích nói chuyện với Đường Quả, thường xuyên hỏi tình hình phát triển của huyện Đường, thỉnh thoảng còn đưa ra ý kiến đem lại lợi ích không nhỏ cho Đường Quả.

Nghe Đường Quả nói muốn đón mình đến huyện Đường, cụ Nguyên lại từ chối. Cụ mỉm cười bảo, cụ ở lại Kinh thị thật ra là vẫn có chút tác dụng.

Coi như hiện tại cụ tương đối nhàn rỗi, nhưng cụ cũng không có ý định từ bỏ cái gì cả, nhất là khi cụ còn có hai người thân quan trọng nhất. Cụ ở lại đây, không chừng tương lai còn có thể giúp đỡ gì đó.

Không thể không nói, vẫn là gừng càng già càng cay. Có một cụ Nguyên ở Kinh thị, thực sự đem lại lợi ích cho cả Tống Thanh lẫn Tống Dã. Mạng lưới quan hệ của cụ Nguyên chắc chắn là khá rộng, muốn làm gì đó, một câu của cụ có tác dụng hơn hẳn so với chạy gãy chân.

"Mấy đứa có rảnh thì cứ đến thăm ông."

Tống Dã đi Kinh thị để khảo sát, tuy nói anh muốn ở lại huyện Đường, nhưng có thể mở chi nhánh ở Kinh thị, anh cũng sẽ không bó buộc một chỗ. Bây giờ còn có chị ruột và ông ngoại hỗ trợ, xem ra mọi chuyện còn dễ dàng hơn trong tưởng tượng của anh.

Mà Đường Quả thì bị cụ Nguyên kéo vào phòng sách xem những bảo bối mà cụ cất giữ, món nào món nấy đều là báu vật vô giá của thế hệ mai sau.

Phát hiện ra Đường Quả có thể tiếp thu được lời của mình, cụ Nguyên rất thích cô, trong lòng càng nghĩ rằng cháu trai mình nhặt được một bảo bối.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện