Sau khi cụ Nguyên sửa lại án xử sai, nhà ở và tài sản của nhà họ Nguyên năm đó được trả về trong tay cụ.
Hiện giờ cụ sống một mình trong nhà cấp bốn, cũng không làm gì khác, ngày này luyện chữ, vẽ tranh, chơi chim, cuộc sống cực kỳ có tư có vị.
Có điều người bên cạnh cụ ít đi nhiều, có những người đi rồi là không trở lại.
Con gái duy nhất đã mất nhiều năm trước, bạn già cũng phải đi trước, hai đứa cháu cũng có việc riêng của mình. Cháu gái trước kia còn có liên lạc với cụ, cụ cũng biết cháu trai sống cũng rất tốt.
Cụ Nguyên thoải mái trong lòng, nhưng vẫn còn hơi tiếc nuối vì vẫn không có cơ hội gặp được cháu trai.
Một ngày, cụ Nguyên nằm trên ghế trúc phơi nắng, bên tai rộn tiếng chim hót, mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa.
Tống Thanh thuê cho cụ Nguyên một người chăm sóc sinh hoạt thường ngày, người này nghe có tiếng gõ cửa, vội vàng đi mở cửa ra. Thấy được là Tống Thanh và bạn trai chị cùng hai người trẻ tuổi lạ mặt, ngay lập tức mời người vào.
"Ai đến?"
Cụ Nguyên bị đánh thức, hơi nheo mắt lại nhìn ra ngoài cổng, thấy Tống Thanh, ngay lập tức lên tinh thần, vội vàng ngồi dậy, "Thanh Thanh với Tiểu Lý à, sao hôm nay rảnh tới thế?"
"Ông ngoại." Tống Thanh mỉm cười, "Ông xem cháu đưa ai đến này."
Tống Thanh tránh ra một chút, để lộ ra gương mặt của Tống Dã. Đột nhiên xuất hiện một người trẻ tuổi, cụ Nguyên có hơi bất ngờ. Năm đó ra đi, Tống Dã chỉ có mười một tuổi, hiện tại đã thay đổi rất lớn, nên cụ chỉ cảm thấy người trẻ tuổi này rất quen thuộc, giống như đã gặp ở đâu nhưng lại nghĩ không ra, chỉ giương mắt lên nhìn Tống Dã thật lâu.
Tống Dã mở miệng trước, "Ông ngoại, là cháu."
Cụ Nguyên sửng sốt một chút, rất mau đã kịp phản ứng lại, nhanh chóng đi đến trước mặt Tống Dã, dùng sức bắt lấy tay anh, "Tiểu Dã? Cháu là Tiểu Dã?"
"Ông ngoại, là cháu." Tống Dã cũng rất kích động. Thấy cụ Nguyên khỏe mạnh, anh cũng thả lỏng dần. Anh không quên dẫn Đường Quả đến trước mặt cụ, "Đây