Tống Dã uy hiếp, Tống Thắng Vinh thật đúng là không dám làm cái gì, hiện tại ông ta kém hơn so với trước.
Cuối cùng, Tống Dã nắm tay Đường Quả rời đi, không quan tâm đến già trẻ lớn bé nhà họ Tống.
"Anh hai hư rồi." Tống Duệ kéo kéo cổ áo, môi cong lên nụ cười kiêu ngạo, "Năm ấy người người thấy anh hai sẽ khen hai ba câu, nói anh hai là một người khí phách lại chăm chỉ."
"Bây giờ anh hai bị cuộc sống mài mòn mất rồi. Ông bà đừng quan tâm anh hai làm gì. Anh hai thế này, còn rời đi nhiều năm, coi như về Kinh thị thì tầm nhìn cũng không theo kịp. Trước kia khôi phục thi đại học anh còn không thi, muốn bỏ cơ mà."
"Đúng đúng, đương nhiên nếu anh hai thích chui vào xó thì cứ việc chiều ảnh thôi." Tống Huyên nhếch môi, "Chắc là vì cơ thể có vấn đề nên anh hai không dám về. Đàn ông mà không có đời sau ấy, thật có hơi đáng thương, không biết có phải chỉ mỗi không sinh được con hay không."
Tống Huyên nói khiến sắc mặt cả nhà mờ mịt.
"Đúng rồi, cháu thấy cô thôn nữ kia còn rất xinh đẹp, thế mà không chê anh hai không sinh được. Ông bà nếu muốn anh về, con gái Kinh thị nhà nào muốn kết hôn với anh chứ? Lại còn song hôn, đây không phải trì hoãn con gái nhà người ta thì là gì?"
Hai ông bà già nhà họ Tống bị thuyết phục. Đúng vậy, Tống Dã còn coi bọn họ như kẻ thù, Tống Thanh chí ít còn cho một khuôn mặt tươi cười.
Thằng con hoang này lớn lên ở ngoài, không thích hợp về nhà họ Tống. Đến lúc nhận về chỉ sợ không phải cháu trai mà có thể là kẻ thù. Nhất là Tống Dã vừa rồi có nhắc đến chuyện kia, bọn họ cũng sợ bị tính sổ. Cái chết của đại tiểu thư họ Nguyên thật sự có liên quan đến bọn họ.
Người nhà họ Tống nhìn nhau, cuối cùng bỏ đi ý nghĩ nối lại quan hệ với Tống Dã, về sau coi