"Đến lúc bán viện tử đi, Tống Duệ hài lòng, Quả Quả nghĩ xem Tống Huyên sẽ thế nào?"
Hệ thống: [Lạy chúa trên cao, đàn ông trạch đấu thật không kém gì phụ nữ, anh này là quái vật ở đâu đến thế?]
"Vì một cái viện tử mà tài sản trong nhà phân chia không đều, tình cảm anh em xem có chắc bền lâu."
Tống Dã ôm cô vợ nhỏ, bình chân như vại, "Thật ra anh cũng chẳng làm gì, hết thảy đều là bọn nó tự làm ra. Với cái tính hám lợi của bọn nó, cuối cùng chỉ có kết quả như thế, thậm chí có thể còn ầm ĩ hơn cả trong tưởng tượng của anh."
"Quả Quả, anh tính toán nhiều như thế, em sẽ không cho rằng anh là người xấu, cảm thấy anh đáng sợ chứ?" Nói thật, bộc lộ ra nội tâm tính toán như thế này trước mặt cô vợ nhỏ, Tống Dã vẫn hơi sợ, sợ dọa đến bảo bối mình nâng niu.
Đường Quả nghe xong, bật cười. Cô sợ? Cô sẽ sợ á? Số người bị cô tính kế còn nhiều hơn cả số cơm Tống Dã ăn.
Vốn là những người kia có lỗi với Tống Dã và mẹ anh, chẳng lẽ không nên trả thù? Nếu như Tống Dã bỏ qua cho nhà họ Tống, cô mới cảm thấy anh vô dụng. Mẹ ruột bị tức chết, mà mình thân là con lại không định làm gì, cô sẽ cảm thấy anh không quá đáng yêu. Ngược lại, chuyện Tống Dã làm rất hợp ý cô, cô cũng là loại có thù sẽ báo này. Người sai phải trả giá, phải bị trừng phạt.
"Làm sao em sợ A Dã được chứ." Cô ôm hông Tống Dã, "A Dã chẳng qua là xả giận cho mẹ, đây là việc nên làm. Không thể để mẹ mất mà mình cũng phải nhịn nhục được."
Tống Dã cảm động, lúc trước anh không nói cho cô mục đích khác của mình khi về Kinh thị là vì không biết nên nói thế nào mới tốt. Chờ đến khi đã đưa cô gặp nhà họ Tống rồi anh mới dám mở miệng.
Chỉ khi chứng kiến được nhà họ Tống vô liêm sỉ