Trần Anh hoang mang, mặt cắt không còn giọt máu được Tạ Thế Quân đưa về phòng. Từ Thu Lan còn hơi lo lắng, dặn dò phải nghỉ ngơi thật tốt rồi xoay người đi mua gà để chuẩn bị hầm món gì đó ngon ngon tẩm bổ cho con dâu ngay.
Dù thế nào đi nữa, Trần Anh cũng đã theo quân, còn sinh cho nhà họ Tạ một trai một gái, nên đối xử tốt. Bây giờ trong nhà cũng phất lên rồi, làm gì cũng không thể để con dâu phải ấm ức.
Nhưng những chuyện này Trần Anh lại không biết, trong đầu cô ta giờ chỉ có một câu: Không thể nào.
Không thể nào!
Tên Tống Dã sao có thể có thành tựu như bây giờ chứ.
Một thằng đàn ông không có gì lại thành người tạo ra huyện Đường, thành tín ngưỡng của tất cả người thôn Đường.
Vừa rồi cô ta nhận ra khi Từ Thu Lan nói về Tống Dã, vẻ mặt vô cùng tự hào.
Còn có thêm một câu nữa của Tạ Thế Quân, rằng "Lúc đó con đã biết thanh niên trí thức Tống không phải người đơn giản."
Để cô ta khó chịu nhất là, Tạ Thế Quân thừa nhận Tống Dã tài giỏi, nghe giọng đã thấy anh ta tự nhận mình không bằng Tống Dã, còn có thể loáng thoáng nhìn ra trong mắt anh là một vẻ bái phục.
Cô ta càng khó chịu tợn.
Cô ta dùng trăm phương nghìn kế không màng nguy hiểm để cho Tống Dã kết hôn với Đường Quả không phải để muốn thoát khỏi tên đó rồi tìm được một người đàn ông tốt hơn nó vạn lần hay sao?
Rõ ràng, lúc sống chung với cô ta, tên đó chỉ là một thằng cha cứng đầu cứng cổ, không có tác dụng gì. Vì sao khi không liên quan đến cô ta nữa thì lại trở nên tài giỏi khiến người khác ngưỡng mộ còn không kịp như thế?
"Thế Quân, mẹ đi hầm canh cho Anh Tử. Còn về chuyện con chuyển nghề ấy, chủ tịch Tống có nói với mẹ, bảo là lúc con về thì có thể đến tìm cậu ấy, cậu ấy ở thành phố có quan hệ. Huyện Đường không vào được rồi thì mẹ thấy đi xa cũng khá, dù sao cũng tốt hơn là sang huyện