Tin tức nữ vương zombie vì thân vương Thời Thừa mà tự tử truyền khắp toàn cầu trong vòng một ngày.
Vô số người nghe đến cái tin này mà ngơ ngác. Tin được không, nữ vương zombie nói tự tử là tự tử ngay, không để cho người khác kịp chuẩn bị.
Quá tùy hứng!
Không, vốn dĩ ngài đã rất tùy hứng.
Ngài mạnh như thế, tuổi thọ cũng phải ngàn năm trở lên, phải yêu đến mức nào mới muốn từ bỏ cuộc sống của mình?
Nghiêm Nghị nghe được cái tin này, tan vỡ.
Cô ấy... tự tử vì Thời Thừa?
Hai mắt gã đỏ lên, đau khổ bưng mặt, nếu không phải tự tìm đường chết, người có được tình yêu chân thành đó là gã.
"Quân chủ, người đế quốc Lạc Nhật đến."
"Mời họ vào."
Nghiêm Nghị lau nước mắt. Người của đế quốc Lạc Nhật không phải ai khác mà là Tần Giai Nhân. Cô đưa cho Nghiêm Nghị một bình thuốc, lạnh lùng nói, "Đây là nhiệm vụ nữ vương giao cho tôi, ngài muốn anh uống hết bình thuốc này."
Nghiêm Nghị nhận bình thuốc, không hỏi nó là gì. Giờ thì có là thuốc độc gã cũng uống.
"Đồ đã giao đến nơi, tôi phải đi đây."
Tần Giai Nhân xoay người, Nghiêm Nghị gọi với lại, "Cô ấy có muốn nói gì với tôi không?"
"Không."
Một người không quan trọng thì còn nói cái gì.
Thân vương điện hạ đáng ghét thật, nhẫn tâm để bệ hạ rời họ mà đi.
Nghiêm Nghị thất vọng nhìn Tần Giai Nhân, nắm chặt bình thuốc trong tay rồi cất đi, nhanh chóng giao việc cho đế quốc Dương Quang, đêm về nuốt xuống viên thuốc vàng nhạt trong bình.
Gã ta cứ nghĩ đó là thuốc độc, không ngờ nó còn độc hơn cả thuốc độc.
Đó là một giấc mơ, hình như là giấc mơ về cuộc đời gã. Trong đó có gã, có Đường Quả, có Nhan Niệm... nhưng cái kết của Đường Quả và mình không giống hiện tại.
Cô ấy thật sự bị giải phẫu trên bàn mổ của đế quốc Lạc Nhật, nhưng cô có năng lực khôi phục rất mạnh nên vẫn còn sống.
Sau cô được Thời Thừa thả đi, sống trong đàn zombie, không tạo ra đế quốc zombie nào.
Gã gặp nguy hiểm, là cô cứu gã.
Nhiều năm sau, căn cứ Dương Quang nghiên cứu ra thuốc diệt zombie rồi vây quanh ngọn núi zombie cuối cùng.
Gã bắn vỡ đầu cô, mà cô tươi cười, tựa như đã được giải thoát, không muốn sống nữa.
Gã trong mơ mãi mãi không biết cô vô tội, Thời Thừa có cản, nhưng gã ta vẫn gϊếŧ cô. Châm chọc hơn là, gã