Lý công công báo cáo mọi chuyện với Hiên Viên Mặc. Vốn dĩ hắn đã không hài lòng chuyện Quý phi để An Ngưng Hương lộ ra tài năng thêu thùa, giờ cô còn xa hoa dâʍ đãиɠ như thế, lại càng không vui.
Hắn nghi ngờ, liệu dùng cái bia Quý phi này có đúng hay không. Nếu như nàng ta ngã quá nhanh, đây không phải là chuyện tốt gì.
Nhưng nghĩ đến gia thế của Đường Quả, hắn bình tĩnh lại ngay lập tức. Quý phi càng phách lối, hắn càng dễ dàng tìm ra sai lầm của nhà họ Đường, cũng tốt.
Quý phi càng khiến người khác căm ghét, hắn làm những chuyện kia càng không cần áy náy.
Hơn nữa, hắn cũng chẳng thương tiếc gì một nữ tử đã bị nam tử khác chạm qua.
"Chọn thêm vài thứ nữa đưa cho Quý phi."
"Vâng, Hoàng thượng."
Hiên Viên Mặc dừng một chút, nói tiếp, "Nói cho Quý phi, chốc nữa trẫm sẽ qua."
Đường Quả vui mừng nhận thưởng, nghe được Hiên Viên Mặc muốn qua, nở ra một nụ cười cực kỳ vui vẻ để tiễn Lý công công.
"Nương nương, người có thấy chúng ta quá kiêu căng không ạ?" Mai Lan hơi bận tâm. Tuy rằng hoàng thượng rất sủng ái nương nương, nhưng nếu nương nương lộ ra tính tiểu thư ở đây, chỉ sợ sẽ đắc tội không biết bao nhiêu người.
Đường Quả mỉm cười thử đủ loại trang sức, không hề lo lắng chút nào, "Bổn cung rất phách lối à? Nhưng những vật này đều là hoàng thượng cho đấy, chẳng lẽ phải cất đi mà không trưng ra?"
Hiên Viên Mặc đứng ngoài cửa nghe thấy câu này cũng ngỡ ngàng, không đi vào ngay.
"Hoàng thượng sủng ái bản cung như thế, chứng tỏ rằng chàng cũng không sợ. Chàng có đủ tự tin để bảo vệ bản cung, chẳng lẽ bản cung vẫn phải bó tay bó chân, cẩn thận từng li từng tí?"
"Hoàng thượng yêu thương bản cung đến thế, bản cung nhất định không thể phụ tâm ý của chàng."
"Trước ở nhà cha cũng sủng bổn cung y hệt vậy. Cha chỉ hận không thể đưa hết tất cả những thứ tốt đẹp nhất cho ta, nếu không nhận, cha còn tức giận ấy."
Đường Quả cười yêu kiều, "Bây giờ