Thời Thừa nâng vương miện như nâng báu vật đến trước mặt Đường Quả. Cô chớp mắt ngạc nhiên, ngắm vương miện đính đầy đá quý, khen một câu, "Đẹp quá đi."
"Bệ hạ có muốn đội thử không?" Gương mặt lạnh lùng của Thời Thừa hiện lên một nụ cười cưng chiều. Anh cẩn thận đặt vương miện lên đầu cô rồi khen, "Rất hợp với Quả Quả."
Đường Quả soi gương, khóe môi cong lên một nụ cười, "Đẹp."
"Không ai hợp với nó bằng em."
Đường Quả nhìn Thời Thừa hồi lâu, sửa lại cổ áo cho anh, "Vậy anh muốn gì nào?"
"Chỉ muốn tình yêu của em." Anh chân thành nói, trong con ngươi chỉ phản chiếu lại hình bóng của cô, dường như cả thế giới của anh chỉ có cô.
Anh nắm chặt tay cô, không nhịn được mà ôm eo cô, "Còn muốn cả nụ hôn của em." Đương nhiên, càng muốn em.
"Không tham lam tí nào, thật đáng yêu." Đường Quả nắm tay anh, đôi mắt sáng lên tựa sao trời. Cô ngẩng đầu lên cười với anh, "A Thừa có định tiện thể cầu hôn em luôn không?"
Thời Thừa ngạc nhiên, hạnh phúc tới nhanh quá, anh không kịp phản ứng lại. Nhưng thân thể anh vẫn nhanh hơn não, anh quỳ một bên gối xuống, tiện tay lấy ra một chiếc nhẫn kim cương đã chuẩn bị từ lâu, gương mặt thành kính, "Nữ vương điện hạ của anh, em có đồng ý gả cho anh không?"
"Anh đáng yêu quá, không làm khó anh được, thôi gả cho anh vậy." Cô đưa tay ra. Thời Thừa run lên nhưng vẫn cẩn thận đeo nhẫn vào ngón tay mảnh khảnh của cô, rồi hạnh phúc ôm cô vào lòng. Anh thủ thỉ, "Thật khó tin."
Cô đồng ý rồi.
Anh nhìn sâu vào trong đôi mắt cô, thấy được tình yêu mà anh muốn thấy. Lòng anh dâng trào một dòng suối ấm, anh xúc động đến mức chỉ muốn dâng cả thế giới cho cô. Lúc này đây, anh không hỏi ý kiến của cô mà hôn lên đôi môi đỏ mọng ấy, hương vị thật giống trong tưởng tượng của anh, thật ngọt ngào.
Hệ thống thấy năng lượng tăng lên bùm bùm, sợ đến đứng người.
Trước giờ