Hiên Viên Mặc cho người nói với Đường Quả rằng hắn sẽ đến dùng bữa trưa. Ý là, để đầu bếp chuẩn bị đồ ăn cho hắn.
Hắn có hơi nhớ chè sen hôm qua.
Đi sang bên này, qua nhiên mùi đồ ăn truyền tới, còn thơm hơn nhiều so với đồ ăn ngự trù làm.
Chờ những người khác đi ra ngoài, Đường Quả múc canh cho Hiên Viên Mặc, cười tủm tỉm, "A Mặc, ta không biết chàng thích ăn gì, nên để đầu bếp chuẩn bị nhiều một chút."
Hiên Viên Mặc húp một ngụm canh, lại ăn thêm đồ ăn, không thèm nhìn Đường Quả lấy một cái.
Đến khi ăn lửng dạ rồi muốn khen Đường Quả hai câu, hắn mới ngẩng đầu lên. Thấy được mấy vết đỏ trên cổ cô, lòng trầm xuống.
Hắn buông bát, tay nắm chặt lại. Lúc để hoàng huynh làm loại chuyện kia, hắn đã xác định mình sẽ không liên quan gì đến nữ tử này.
Nhưng mấy vệt đỏ đó vẫn khiến hắn không thoải mái, cảm thấy cực kỳ chướng mắt.
Đường Quả dường như chú ý đến ánh mắt của hắn, kéo kéo vạt áo ra, đỏ mặt nói, "A Mặc, sao đêm nào chàng cũng vụиɠ ŧяộʍ..." Vẻ ngượng ngùng đó khiến hắn cực kỳ bực mình.
Không phải hắn!
Thật sự không phải hắn.
Cái nón xanh này là hắn tự nguyện đội lên.
"Cũng vì thân thể của ta không tốt nên mới để A Mặc khó chịu như thế."
"A Mặc, trong cung còn có rất nhiều người." Đường Quả đột nhiên nước mắt lưng tròng, "Tuy rằng ta không muốn chàng đi nhưng... Ta không thể hầu hạ chàng được. Chàng là đế vương, không có khả năng chỉ có mình ta, cho nên..." Cô càng nói càng nhỏ, nước mắt rơi xuống từng giọt từng giọt.
Rõ ràng không muốn còn cố nói ra. Hiên Viên Mặc tuy bực nhưng không thể không an ủi.
Hắn vỗ vai Đường Quả, "Trẫm không đi các cung khác, đêm nào cũng sẽ đến chỗ Quý phi." Chuyện đã đến nước này rồi, không thể nào vãn hồi được nữa.
Nàng đã bị hoàng huynh chạm qua, không thể dây dưa gì thêm với hắn, hắn chỉ có thể đi đến cùng. Huống chi,