"Nhưng mà..." Đường Quả cười lên, "Có hai người không được phép dạy, các ngươi cũng phải dặn những người khác không được dạy. Cứ có mặt hai người đó là không được chơi trò này."
Bốn người run lên, bảo sao Quý phi gọi các nàng đến chơi, hóa ra là có âm mưu.
"Xin hỏi Quý phi nương nương, hai người đó là hai người nào ạ?" Mạnh Thục nghi thắc mắc.
Đường Quả mỉm cười, "Lan Tiệp dư và An mỹ nhân."
Bốn người giật mình, một người ngay thẳng, một người khiêm tốn, đắc tội với Quý phi từ bao giờ thế?
Cả một buổi chiều, bốn người từ hiếu kỳ đến mê muội, hoàn toàn bị trò chơi mới hớp hồn.
"A..." Hà Phương nghi rên một tiếng sợ hãi, ủ rũ nói, 'Thiếp đánh nhầm, có thể đổi ý không Quý phi nương nương?"
Đường Quả lắc đầu, "Không thể."
Dư Thuận nghi che miệng cười, "Hà tỷ tỷ có hơi vô lại rồi đó, đã chơi rồi phải chơi tới bến. Quý phi nương nương nói đúng, bài tốt gặp người tốt."
"Không, ta..." Hà Phương nghi lắc đầu đáng thương, "Đặt cọc của ta hết rồi."
Mạnh Thục nghi nhìn đống bảo bối phần mình, tâm tình cực kỳ tốt, "Đa tạ hai vị muội muội."
Doãn Tu nghi không chịu được, "Hà muội muội, ngươi thua rồi, đến lượt ta." Nàng say mê nhìn bàn mạt chược, trò này chơi vui thật.
Ai cũng bái phục Quý phi, không thua không thắng, không phải ai cũng làm được. Các nàng hiểu rõ, Quý phi không phải không thể thắng, chỉ là không muốn thắng các nàng.
Cả buổi chiều chỉ có Hà Phương nghi thua. Cũng may trước khi đi, Đường Quả ban thưởng không ít đồ xoa dịu trái tim bé nhỏ của nàng.
Đường Quả gọi các nàng đến chơi mạt chược liên tiếp mấy ngày trời.
Tới giờ cơm, Hiên Viên Mặc đến.
Rồi đêm về, Hiên Viên Diệt đến, cứ nhân lúc cô ngủ mà làm chuyện khác người.
Cô bận rộn cực kỳ, nhưng mà vui vô cùng.
Nửa tháng trời, cô lấy ra không ít món đồ chơi nhỏ chia sẻ cho bốn người kia, bốn người này chơi xong sẽ chuyền cho những phi tần khác.
Không ai là kẻ ngu, lúc chơi trò chơi, các nàng rất cẩn thận, trước mặt người khác vẫn là phi tần đoan trang cao quý. Chỉ có ở trên bàn mạt chược rồi các nàng mới có