Đêm, Hiên Viên Diệt đến.
Hôm nay mưa, hắn biết rõ đầu gối cô sẽ bị đau.
Đặt chân cô lên đùi, hắn nhẹ nhàng xoa bóp cho cô, còn dùng thêm nội lực, quả nhiên thấy cô thư giãn hẳn.
"Sao ban ngày chàng không xoa bóp cho thiếp? Nếu xoa bóp sớm, thiếp đã không đau đến mức này."
Hiên Viên Diệt bật cười, hắn cũng muốn lắm chứ, nhưng ban ngày xuất hiện, chẳng phải là bại lộ thân phận hay sao?
"Ban ngày nhiều người."
Đường Quả buồn cười nhưng trên mặt vẫn hiện ra vẻ tủi thân, "Hôm nay thiếp không chuẩn bị đồ ăn, Hoàng thượng có sao không?"
Hắn véo nhẹ gương mặt của cô, kéo cô vào lòng, "Đau đến mức này rồi, sao ta có thể nhẫn tâm để nàng đi chuẩn bị đồ ăn chứ?"
Mai Lan đang bưng nước thuốc vào chấn kinh, nhìn chằm chằm Hiên Viên Diệt. Sợ bị nhìn ra được gì đó, nàng nhanh chóng cúi đầu xuống, không giấu vẻ chấn động trong mắt.
Nếu nàng không bưng chậu vững tay, chắc chắn sẽ đổ ra.
Nàng bưng chậu, thận trọng để bên cạnh, vẫn cúi đầu xuống không dám ngẩng lên. Hình như nàng đã biết được một bí mật động trời, hoàng thượng ban ngày với hoàng thượng ban đêm không phải một người!
Đúng rồi, Quý phi nhà nàng xưng hô với hai người cũng không giống nhau.
Ban ngày gọi A Mặc, xưng ta.
Ban đêm gọi Hoàng thượng, xưng thiếp.
Khác nhau chỗ nào?
Hoàng thượng nào là thật?
Chắc chắn Quý phi biết được bí mật này.
Nàng cắn chặt môi lại, không dám lên tiếng. Trong hậu cung càng biết nhiều càng dễ chết, đừng nghĩ rằng lúc nào cũng hài hòa.
Nhưng mà biểu hiện của Mai Lan vẫn bị hai người trên giường thấy được.
Hiên Viên Diệt đang nghĩ có nên gϊếŧ người diệt khẩu rồi tìm người thay thế hay không.
"Vẫn là Mai Lan tri kỉ. Em ấy đã hầu hạ thiếp từ nhỏ, biết thiếp sẽ đau gối vào ngày mưa, đã sớm chuẩn bị nước thuốc." Đường Quả lơ đãng nói, bỏ đi ý định gϊếŧ người diệt khẩu của Hiên Viên Diệt.
Được rồi, vẫn phải theo dõi Mai Lan, không lỡ nàng loan tin loạn.
"Hoàng thượng, thiếp cảm thấy