Từ khi qua đế quốc Lạc Nhật do thám, Tô Ngạo có hơi mất hồn mất vía.
Ở đây, anh ta chỉ có thể vụиɠ ŧяộʍ tiếp xúc với Nhan Niệm. Nhiều năm bảo vệ như vậy rồi, tình cảm cũng nhạt đi không ít.
Nhan Niệm cũng không còn là cô gái ngây ngô anh ta từng thích nữa.
Ả đã có Nghiêm Nghị, đã sớm không cần anh ta, chỉ là anh ta cố chấp mà thôi.
Hiện giờ đột nhiên tìm được chỗ thuộc về chủng tộc của mình, anh ta rất muốn đi. Anh ta cảm thấy, đó là nơi anh ta thuộc về.
Nếu không đi sẽ hối hận cả đời.
Tô Ngạo suy nghĩ thật kĩ. Nhan Niệm âu âu yếm yếm với Nghiêm Nghị, chỉ khi nào có việc mới gọi anh ta một tiếng anh Tô ơi anh Tô à.
Thỉnh thoảng anh ta có lại gần ả, đáy mắt Nhan Niệm rõ ràng hiện ra vẻ ghét bỏ.
Tô Ngạo giật mình, tội gì phải ôm khư khư một người chỉ lợi dụng mình còn ghét bỏ mình chứ?
Anh ta để lại cho Nhan Niệm một tờ giấy ghi ba chữ: Tôi đi đây.
Một mình Tô Ngạo đến đế quốc Lạc Nhật. Người dân biết anh ta là zombie cấp sáu muốn sống ở đây, cực kì chào đón anh ta.
Tất cả hỏi thăm anh ta, rồi đưa luật của đế quốc ra cho anh ta nhìn, nếu anh ta không có ý kiến sẽ nhận được chứng minh thư hợp pháp của đế quốc.
Tô Ngạo ký tên mình lên trên giấy, trong lòng hạnh phúc, trên mặt lộ ra một nụ cười thoải mái.
"Đại nhân Tô Ngạo, thực lực của ngài đã lên đến cấp sáu, cấp bậc này không có nhiều lắm. Ngài phải tự đi gặp nữ vương bệ hạ để người giao việc cho ngài."
Tô Ngạo gật đầu, rồi một đám người hoan nghênh anh ta đi vào.
Khác với những người ngoài kia, người ở đây nhìn anh ta rất vui vẻ, cứ như thể anh ta là một thứ bánh trái thơm ngon nào đấy, thật kỳ quái.
Ngay cả đứa bé