Hiên Viên Mặc có phần kinh hồn bạt vía, lảo đảo đi ra khỏi cung Quý phi, trong đầu chỉ toàn hình ảnh nữ tử đáng thương cười xán lạn. Nụ cười ấy tràn đầy tình ý và tín nhiệm, khiến hắn cảm giác vô cùng nặng nề.
Từ khi nàng tiến cung đến giờ, hắn chưa từng nói thật với nàng một câu nào.
Nhưng, nàng vẫn tin.
Có buồn cười hay không? Vậy mà có người tin tưởng tất cả những câu mà hắn nói đấy.
Hắn đưa tay lên vị trí trái tim, vì sao vậy? Ví sao khi nghĩ đến chuyện mình chưa từng nói thật với nàng, tim hắn lại đau đến khó chịu như thế?
Nhanh chóng, Hiên Viên Mặc kìm nén cảm xúc lại, vội đi xử lý triều chính. Chỉ có bận rộn mới có thể để hắn không suy nghĩ miên man.
Đêm buông xuống, hắn cũng quên mất phải nói cho An Ngưng Hương biết cha con nhà họ An phải xuất chinh.
"Hoàng thượng muốn đi cung của An Quý nhân không ạ?"
Hiên Viên Mặc nhìn sắc trời, "Tối nay hoàng huynh vẫn đến cung Quý phi?"
"Dạ, ngài ấy đã đi từ sớm rồi."
Hiên Viên Mặc căng thẳng, nắm chặt tay lại. Không biết vì sao, hắn lại có một nỗi xúc động muốn ngăn cản anh hắn.
Nhưng không thể được. Anh hắn và hắn giống nhau như hai giọt nước, không thể cùng nhau xuất hiện trước mặt người ngoài.
Thái giám không biết suy nghĩ của Hiên Viên Mặc, chỉ cho là hắn đang xem xét có đến cung của An Ngưng Hương hay không, nhưng vừa mở miệng ra hỏi đã bị hắn chặn lại.
"Tối nay không đi, ngươi cho người nói cho Ngưng Hương biết cha con nhà họ An phải xuất chinh, hôm sau trẫm sẽ qua với nàng." Hiên Viên Mặc day day thái dương, ngày nào cũng bận như vậy, quả thực rất mệt mỏi.
Thái giám không nghi ngờ gì, làm theo lời hắn.
Hiên Viên Mặc vào trong phòng tối, cũng không nghỉ ngơi. Phòng tối này nối liền với tẩm cung của Hiên Viên Diệt.
Đây là tẩm cung riêng của Hiên Viên Diệt, là cấm địa trong hoàng cung, ngoại trừ hắn và thân thích hoàng thất, không ai biết được trong đó là anh song sinh của hắn.
Ngày nào cũng thế, cả hai chạm trán nhau ở đây.
Hiên Viên Diệt cần xuất hiện trước mặt người khác, hắn cần chờ ở chỗ này.
Thật ra nơi đây là tiên hoàng xây dựng để cho hai