"Ngưng Hương, túi thơm của trẫm cũ rồi, nàng thêu cho trẫm cái khác đi." Hiên Viên Mặt lơ đãng nói, lại mở ra một bức tranh, trên đó là một cái vật tổ, "Trẫm tự dưng thấy trong sách có một cái vật tổ này, trông hay hay, vậy nàng thêu cái này đi."
An Ngưng Hương vừa thấy vật tổ, hơi ngạc nhiên, "Vật tổ này chàng thấy ở đâu vậy?"
Trong lòng nàng có hơi lộn xộn, này không phải là túi thơm mà trước kia nàng đã nhặt được hay sao?
Nàng làm sao mà thêu được đây? Cách thêu này rất phức tạp, màu rất nhiều, nàng căn bản chỉ nhìn ra được chút da lông.
Hiên Viên Mặc nhìn phản ứng của An Ngưng Hương, nhíu mày lại, nắm chặt cái túi thơm đã cũ, "Ngưng Hương trước kia không phải là có một cái túi thơm có vật tổ gần giống thế này hay sao?"
"Có hơi giống thôi, nhưng độ phức tạp lại khác nhau." An Ngưng Hương thành thật lắc đầu, không biết mục đích của Hiên Viên Mặc, vì hắn chưa từng nhắc đến chuyện rơi xuống nước, "Vật tổ này quá khó, Ngưng Hương không thêu được."
"Trẫm nhớ rõ Ngưng Hương có mẹ là một tú nương xuất sắc, không biết mẹ nàng có thêu được hay không?"
An Ngưng Hương cũng lắc đầu, "Mẹ thiếp không thêu theo cách này."
"Hả?" Đáy lòng Hiên Viên Mặc trầm xuống, "Cách thêu thùa của nàng không phải là mẹ dạy à?"
"Trừ cách kia ra thì tất cả là mẹ thiếp dạy hết." An Ngưng Hương cảm thấy kỳ quái, "A Mặc, sao hôm nay chàng lại hứng thú chuyện này thế?"
Hiên Viên Mặc mặt cắt không còn giọt máu, vội nắm chặt tay giữ bình tĩnh lại, "Vậy cách thêu kia Ngưng Hương học từ ai?"
"Đương nhiên là..."
An Ngưng Hương đột nhiên phản ứng lại, nàng học được cách thêu từ cái túi thơm đã mất của Hoàng quý phi, còn Hiên Viên Mặc lần đầu tiên chú ý đến nàng cũng là vì cái túi thơm. Việc thêu túi thơm cho hắn đều là nàng làm, dường như hắn cực kỳ thích thế. Nay Hiên Viên Mặc đột nhiên hỏi vậy, chẳng lẽ...
Hắn đối xử tốt với nàng, hết thảy là vì cái túi thơm kia?
Nàng khiếp sợ trong lòng, túi thơm là của Hoàng quý phi, Hiên Viên Mặc trước