"Chắc cũng đến lúc rồi."
Đường Quả mặc váy vóc xinh đẹp, lười biếng dựa vào ngực Thời Thừa. Hai người cùng ngồi trên vương tọa, người phía dưới quen rồi nên không than vãn gì.
Từ ngày chấp chính đầu tiên, nữ vương bệ hạ đã cùng ngồi trên vương tọa với thân vương điện hạ. Ngay cả lúc nghiêm túc nhất, cô cũng mềm oặt dựa vào người Thời Thừa.
Hỏi người dân của đế quốc Lạc Nhật, chuyện gì đáng sợ nhất?
Tất nhiên là chuyện nữ vương bệ hạ và thân vương điện hạ lúc nào cũng rải cơm chó mà hoàn toàn không để ý đến trái tim yếu ớt của bọn họ rồi.
Điển hình như lúc này, họ vừa mới báo cáo xong cô đã nói một câu không thể hiểu được.
Bọn họ hai mặt nhìn nhau, rồi thì không thể không nhìn lên người đàn ông lạnh lùng chỉ cười với một người, thân vương điện hạ, phiền ngài nói chút, nữ vương bệ hạ đang muốn nói gì?
Nữ vương bệ hạ mạnh đến mức nào, người đế quốc Lạc Nhật lẫn zombie cũng không biết.
Bọn họ chỉ biết đã từng có người là dị năng giả cấp tám muốn làm phản, kết quả vừa mới xông lên đã bị nữ vương một tay đập xuống sàn nhà, tạo thành một cái hố cực kì sâu.
Thân vương điện hạ không cho người lấp hố, ngược lại còn đặt tên thành "Hố của nữ vương bệ hạ."
Bây giờ, cứ mỗi lần cửa cung mở ra, vô số người tiêu một đống phí vào cửa để tham quan "hố của nữ vương bệ hạ." Nhiều người còn lấy nó làm vinh dự.
"Gần đây chuyện bên ngoài thế nào?" Đường Quả hỏi. Lúc trước cố đã bày ra một bàn cờ như thế, mười mấy năm rồi cũng nên đánh.
Không biết Nhan Niệm sẽ ra sao, Nghiêm Nghị sẽ thế nào, cô có hơi mong chờ đấy.
Ngày đó cô gặp Nhan Niệm lần cuối cùng, đánh ả một trận cũng không phải là vì muốn cướp ngọc bội lại, chẳng qua là để động tay động chân trên