"Đương nhiên là không phải." Giọng nói của Hiên Viên Diệt vang lên từ phía sau. Hắn đi ra, gương mặt giống Hiên Viên Mặc như đúc khiến tất cả người ở đây chấn kinh vô cùng.
Hắn nở một nụ cười ân cần, đi nhanh đến trước mặt Đường Quả, nhẹ nhàng nắm tay cô hôn lên rồi vòng tay qua eo cô, ôm cô vào lòng.
"Hoàng hậu, bản cung không hứng tranh sủng với ngươi." Tay Đường Quả đặt trên gương mặt tuấn tú của Hiên Viên Diệt, "Bản cung thích độc chiếm, cả tâm cả thân của A Diệt đều là của bản cung, bản cung hài lòng cực kì, cả đời này không tính đổi người khác."
"Quả Nhi, ta không ngại, chúng ta có thể làm lại." Hiên Viên Mặc không biết nên nói gì nữa, hắn cố gắng lâu như vậy để che giấu bí mật này, nhưng lời nàng vừa nói ra, không thể nghi ngờ gì đã đánh vỡ mộng đẹp của hắn.
Đường Quả không nhịn cười được, "Ngươi nói ngươi không ngại? Ta đã từng có người khác, còn cùng người đó phiên vân phúc vũ mỗi ngày, ngươi không ngại thật à?"
Hiên Viên Mặc trợn mắt, hắn...
"Ngươi đừng quên là ngươi tự tay đưa chàng lên giường bản cung. Bản cung chỉ đang phối hợp với ngươi, hoàn thành mong muốn của ngươi, sao lại thành lỗi của bản cung rồi?"
"Không, không phải... Ta..."
Đường Quả lắc đầu, dựa vào ngực Hiên Viên Diệt, "Không biết ăn nói, bảo sao không biết mua vui. A Diệt, cho hắn biết dỗ người yêu là thế nào đi."
"Quả Nhi, tất cả đều là ta sai, là ta tạo nghiệt, nàng muốn phạt thế nào cũng được. Ta bị mù, không thấy được tấm lòng của Quả Nhi, tất cả là lỗi của ta. Nàng là tinh túy trên trời cao, tinh khiết lại xán lạn, mê hoặc mắt ta, bắt được lòng ta." Hiên Viên Diệt ôm người vào lòng, nhanh chóng thể hiện. Từ bây giờ trở đi, hắn đã được quang minh chính đại với nàng.
Đường Quả nghe hắn nói, bật cười, "Nói rất hay, nhận sai phải có thái độ của nhận sai, dỗ người phải biết hạ cái tôi xuống. Rõ ràng người sai là Hiên Viên Mặc ngươi, vậy mà ngươi lại muốn chụp mũ* lên đầu bản cung, được hưởng lợi còn muốn khoe ra. Ngươi nghĩ bản cung sẽ vứt bỏ A Diệt hoàn hảo thế này để