"Thống tử, tình hình hiện tại không được tốt lắm."
[Ký chủ đại đại, cô sắp bị trục xuất ra khỏi tông môn.] Hệ thống cẩn thận nói, nó cũng chỉ mới nhìn qua kịch bản, nhưng tóm lại là tình hình hiện tại bất lợi cho ký chủ.
Đường Quả không nói nữa, giờ không phải lúc xem cốt truyện và tiếp thu ký ức, vượt qua ải này đã rồi nói sau. Nói thật, vừa đến đã rơi xuống trạng thái vô lực thế này, trước kia thường xuyên xuất hiện, cô chẳng việc gì phải xoắn.
"Môn chủ Văn, ta nhớ rõ Tinh Nguyệt môn các ngươi có một quy củ, là đệ tử gϊếŧ hại đồng môn sẽ bị trục xuất ra khỏi tông môn." Lãnh Dạ Lăng cười lạnh, "Đường Quả không những gϊếŧ hại đồng môn còn trộm chí bảo của tông môn các ngươi, đệ tử như thế sao còn ở lại trong tông môn được?"
Đường Quả rũ mi, nam tử mặc trường bào đen này có phải cực kì hận cô hay không. Không cần nói cũng biết, cứ là người yêu nữ chính sẽ cực kì hận nữ phụ là cô, hận không thể dùng hai nhát đao chém chết cô.
"Trưởng lão Bạch thấy thế nào?" Văn Tử Thu nhìn nam tử áo trắng đứng cô độc bên cạnh, "Đường Quả là đệ tử của trưởng lão Bạch, trưởng lão Bạch xem nên xử thế nào đi."
Bạch Vô Thanh nhìn lên, thản nhiên liếc những người khác, cuối cùng đến trước mặt Đường Quả, lạnh giọng, "Vì sao lại trộm chí bảo tông môn?"
"Ta không biết." Đường Quả quan sát nam tử trước mặt, rồi trao đổi với hệ thống, "Là người đó."
Hệ thống khiếp sợ, vì sao lần nào ký chủ cũng nhận ra được. Nhưng tình trạng hiện giờ xem ra không ổn lắm.
Bạch Vô Thanh vốn là người ít lộ biểu cảm, nhưng giờ không nhịn được mà nhíu mày lại, "Không biết vì sao phải trộm chí bảo tông môn?"
"Không biết." Đường Quả mờ mịt. Cô còn chưa tiếp thu ký ức, quả thật không biết được mình có trộm hay không.
Bạch Vô Thanh hơi kinh ngạc, Đường Quả dường như có thay đổi. Đột nhiên, nét mặt của hắn sắc bén