Cảm giác đau rát như bị xé rách từ ngực truyền đến khiến sắc mặt Nam Nhiễm tái nhợt.
Thật sự rất đau! Giống như có thứ gì đó sắp được sinh ra từ ngực cô.
Ấn chú ở mắt cá chân rất lâu không có động tĩnh bỗng nhiên sáng lên.
Ấn chú tản ra ánh sáng màu đỏ thẫm, một cỗ lực lượng mạnh mẽ bạo phát truyền thẳng từ mắt cá chân lên ngực cô.
Dường như hai bên đang so tài với nhau, lực lượng từ ấn chú ở mắt cá chân muốn liều mạng phong ấn lại lực lượng đang sinh ra ở ngực cô... Hai loại lực lượng mạnh mẽ tranh đoạt với nhau tựa hồ như muốn xé nách cả người Nam Nhiễm.
Nam Nhiễm nắm chặt tay thành quyền, ngón tay trắng bệch chống lên vách tường. Vài phút sau trên tường bỗng xuất hiện từng vệt từng vệt dấu tay máu.
Nam Nhiễm ngã người vào bồn cầu, thở hồng hộc. Mồ hôi trên trán chảy xuống nhỏ giọt trên chiếc áo trắng dài trên người cô.
Lúc này ngoài cửa toilet truyền đến một giọng nói: "Nam Nhiễm, mở cửa." Ngữ điệu nhàn nhạt nhưng cũng không kém phần nghiêm túc.
Là Tô Yên.
Nam Nhiễm dựa người vào vách tường, giơ tay lên, ngón tay run rẩy thử vài lần vẫn không thể mở cửa ra. Cuối cùng cô dùng hết sức giơ tay lên cao, sau đó lợi dụng trọng lực để tay tự do rơi xuống rồi nắm lấy khóa cửa mở nó ra.
Cửa toilet chậm rãi mở ra.
Tô Yên nhìn cảnh tượng trong WC.
Cả người Nam Nhiễm ướt đẫm, chật vật ngã vào nắp bồn cầu. Hai con ngươi đen như mực của cô nhìn chằm chằm Tô Yên.
Tô Yên bước lên bậc thang đi vào trong WC.
Cửa phòng đóng lại.
Tô Yên quỳ xuống đất, giọng nói cực nhẹ: "Triệu hồi Đậu Phộng ra đây."
Nam Nhiễm nghe vậy, ngón tay hơi giật giật. Vèo một cái Đậu Phộng đã chạy tới trong lòng bàn tay của Nam Nhiễm, nó động đậy thân mình qua lại.
Tô Yên lại nói: "Nắm chặt lấy nó."
Nam Nhiễm thử vài lần nhưng ngón tay chỉ hơi động nhẹ, thấy vậy, Tô Yên liền vươn tay áp chặt tay mình vào tay Nam Nhiễm. Sau đó cô duỗi cánh tay còn lại ra ôm chặt Nam Nhiễm vào lòng, để Nam Nhiễm dựa vào người mình.
Hơn phân nửa trọng lượng của Nam Nhiễm đều đặt hết lên người Tô Yên, đầu ngón tay toàn là máu nhưng Tô Yên giống như không nhìn thấy chỉ chuyên tâm nắm chặt lấy tay Nam Nhiễm.
Qua một hồi lâu cuối cùng tiểu hắc cầu cũng có phản ứng.
Tiểu hắc cầu phát ra một luồng ánh sáng màu đen.
Luồng ánh sáng đen kia tiến vào trong cơ thể của Nam Nhiễm.
Theo thời gian trôi qua, càng lúc cổ lực lượng kia càng đi
vào nhiều hơn, hơn nữa càng ngày càng mạnh hơn, tựa hồ như muốn nuốt chửng lực lượng do chú nguyền rủa phóng ra.
Tô Yên dán sát vào tai Nam Nhiễm, nhẹ nhàng nói: "Nam Nhiễm, chúc mừng cô, trái tim thuộc về chính cô sắp được hình thành."
Nam Nhiễm nghe cô nói bỗng nhiên mở to mắt nhìn Tô Yên, dường như đang xác nhận tính chân thật trong câu nói của Tô Yên.
Tô Yên cũng nhìn hiểu ý tứ trong ánh mắt của Nam Nhiễm.
Cô ôm chặt lấy Nam Nhiễm: "Chúc mừng cô sắp trở thành con người."
Bản thân Nam Nhiễm vốn nên là một người bình thường.
Nam Nhiễm sẽ được ra đời ở Minh giới, trở thành con gái thứ mười sau của Minh Vương, được chúng sinh Minh giới ngước nhìn và được sống một cuộc đời tôn quý giống như những người con khác của Minh Vương. Nhưng chỉ vì một câu nói Nam Nhiễm là điềm xấu mà ngay từ khi chưa sinh ra cô đã bị moi tim.
Tất cả người của Minh giới đều cho rằng sinh ra sẽ là một thai chết, ai ngờ Nam Nhiễm lại có thể sống sót...
Mà đám người đó cũng thật buồn cười! Nói Nam Nhiễm là điềm xấu, là hóa thân của tà ác nhưng vừa biết trong người Nam Nhiễm có tồn tại một lực lượng vô cùng cường đại thì liền trực tiếp moi tim Nam Nhiễm ra, buồn cười hơn nữa chính là bọn họ đem tim của Nam Nhiễm đi cung phụng coi nó là thánh thạch, là bảo vật của Minh giới.
Sau này khi phát hiện viên minh thạch kia có cảm ứng với Nam Nhiễm, còn tung ta tung tăng hết lần này đến lần khác tìm tới chỗ Nam Nhiễm. Bọn họ liền sợ hãi, cảm thấy không ổn, cảm thấy thánh thạch không sai, người sai chính là đứa bé được coi là điềm xấu này.
Vì thế bọn họ muốn gϊếŧ chết Nam Nhiễm.
Bất quá vòng đi vòng lại kết quả cuối cùng lại là thánh thạch bị hủy.
Kể từ đó bọn họ cho rằng thánh thạch đã biến mất.