Thế nào, con bé đó có tật xấu sao? Không tắm mưa thì trong lòng không thoải mái? Chuyện này cũng thôi đi thế mà con bé đó còn trực tiếp đưa cháu nội của ông về thẳng nhà nó.
Vì thế tổng kết từ mọi phương diện, hình tượng của Nam Nhiễm trong lòng ông đã sớm âm một trăm điểm.
Mặt khác, hình như trước đây con bé đó còn chụp ảnh nóng bỏng cho tạp chí. Một cô gái vì tiền có thể bán đứng thân thể của mình thì nhất định chỉ quyến rũ cháu nội ông vì ham hư vinh thôi. Ngay cả sống chết của Hoắc Xu thế nào con bé đó cũng không quan tâm, hoàn toàn không màng đến sự an toàn của Hoắc Xu.
Càng nghĩ ông càng tức giận. Cuối cùng ông quyết định cho người đón Hoắc Xu về nhà để thằng bé có thể nhìn ra gương mặt thật của con bé kia, còn chuyện của công ty cũng có thể mang về nhà làm.
Ông muốn chờ đến khi cháu nội nhà mình hiểu rõ mọi chuyện mới thôi. Dù sao so với việc tập đoàn bị tổn thất thì chuyện hạnh phúc cả đời và sống chết của Hoắc Xu sau này càng quan trọng hơn nhưng dù đã tận tình khuyên bảo tận hai hai tháng vẫn không có chút hiệu quả nào, ngược lại Hoắc Xu còn quyết tâm phải trở về hơn.
Nhịn hai tháng, tới tận hôm nay, rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, anh muốn nói chuyện cho ra lẽ với ông nội của mình.
Ông lão thở phì phì hừ một tiếng, dùng sức nắm chặt quải trượng, đập mạnh lên sàn vài lần, không ngừng cố tình nhấn mạnh: "Con bé kia vừa nhìn đã biết không phải loại con gái tốt!"
Hoắc Xu không muốn đề cập đến việc Nam Nhiễm có phải là một cô gái tốt không, môi mỏng lạnh chỉ lạnh nhạt nói: "Gia gia, con phải đi rồi!"
Ông lão tức giận, hai con mắt trợn trừng nhìn chằm chằm Hoắc Xu.
Thời điểm hai ông cháu đang tranh chấp không ai nhường ai thì trợ lý nhanh chóng bước vào, nhưng sau khi đi vào thì lại do dự vài giây không biết nên giao thư cho ai.
Giọng nói của ông lão mang theo sự tức giận và chút gì đó tang thương: "Nói!"
Trợ lý mở miệng: "Gia chủ, có người đưa thư đến trụ sở, nói một nữ minh
tinh tên Nam Nhiễm bị bắt cóc, còn nói nữ minh tinh kia là tình nhân của Hoắc tiên sinh. Bọn chúng Hoắc tiên sinh phải tự mình đi giao năm ngàn vạn tiền chuộc, nếu không Nam Nhiễm tiểu thư sẽ bị gϊếŧ chết."
Hắn ta mới dứt lời Hoắc Xu đang ngồi trên ghế đã đứng dậy. Cả người anh tản ra hơi thở lạnh lùng đến dọa người, anh cầm lấy bức thư trong tay trợ lý, cẩn thận đọc qua một lượt sau đó mở miệng.
"Đi chuẩn bị tiền."
"Vâng."
Nội dung trong USB được chiếu lên.
Trong video, Nam Nhiễm bị một người đàn ông bịt miệng, trán vẫn đang chảy máu, cả gương mặt dính đầy bụi bẩn đối diện với máy quay. Bọn bắt cóp dữ tợn nói: "Hoắc Xu, kiên nhẫn của bọn tao có hạn, trước mười hai giờ phải mang năm ngàn vạn tới khu Đông Nam đầu hẻm 124. Đừng có báo cảnh sát nếu không mày sẽ không thể nhìn thấy tiểu tình nhân xinh đẹp như hoa của mày nữa đâu."
Nói xong, bọn bắt cóc liền kiêu ngạo cười lớn.
Phía sau bọn chúng là một chiếc xe bảo mẫu bị lật nghiên sang một bên. Nhìn tình hình này có lẽ là lúc Nam Nhiễm đang trên đường về nhà thì bị bọn chúng bắt cóc.
Hoắc Xu xem video xong, hai mày liền cau chặt, bước chân nhanh chóng đi về phía cửa. Trước khi đi còn lạnh nhạt phân phó: "Không được báo cảnh sát." Dứt lời, đã không còn bóng người.
Hoắc lão gia ngồi trên ghế, hai mày cũng nhíu chặt.
"Phái vệ sĩ đi bảo vệ."
"Vâng!"
Rất nhanh hai vệ sĩ kia cũng rời đi.
Cả phòng chìm trong yên tĩnh.
Một lát sau, Hoắc lão gia cũng sửa sang lại quần áo, đứng dậy.
Quản gia ở bên cạnh nhịn không được hỏi: "Gia chủ, ngài muốn...?"
Giọng nói hữu lực của Hoắc lão gia vang lên: "Đi xem thử."