Cả người Nam Nhiễm đều nằm trong lòng Hoắc Xu, cô ngồi trên đùi anh, khoảng cách giữa hai người lúc này rất gần. Hai con ngươi đen như mực của Nam Nhiễm chăm chú nhìn dạ minh châu.
Một giây trước còn đang bình thường, một giây sau Nam Nhiễm đột nhiên che lại vết thương trên đầu, ngã đầu vào vai dạ minh châu, miệng hừ hừ hai tiếng.
"Đau." Giọng nói của cô khiến người khác cảm thấy cô đang rất yếu giống như bị thương rất nghiêm trọng.
Vết thương kia, nếu không phải cô che nhanh thì thiếu chút nữa dạ minh châu đã phát hiện vết thương không còn chảy máu thậm chí còn đang có dấu đọng lại.
Cuối cùng, khi nghe cô kêu đau Hoắc Xu cũng có chút phản ứng.
Anh buông lỏng tay, dù biết cô gái này ba phần là đau còn bảy phần là đang giả bộ nhưng anh vẫn nhìn cả người cô từ trên xuống dưới một lượt, sau đó hỏi: "Còn bị thương ở đâu nữa?"
Nam Nhiễm trầm mặc.
Còn chỗ nào? Không còn chỗ nào cả, vết thương này là do khi xe thắng gấp nên cô mới bị ngã đập đầu. Sau đó những tên côn đồ kia đều bị Tô Yên đánh trọng thương, chưa đến lượt cô ra tay.
Trước khi Hoắc Xu tới thì Tô Yên đã được tiểu tình nhân của mình đón đi cho nên khi anh tới mới chỉ thấy một mình cô. Nhìn qua hình như là cô đánh bọn họ nhưng thật chất cô chỉ là ngồi mát ăn bát vàng thôi.
Nam Nhiễm duỗi tay ôm lấy cổ của Hoắc Xu, cọ cọ vài cái trên vai anh.
"Chỗ nào cũng đau."
Hoắc Xu lấy một cái hộp y tế dự phòng ở bên cạnh ghế ra.
Anh cẩn thận xử lý vết thương trên trán cho cô, lau sạch sẽ máu dính trên trán, bôi thuốc rồi dùng băng gạc băng bó lại. Đến khi làm xong hết thảy, Hoắc Xu lại đánh giá cả người cô từ trên xuống dưới lần nữa, xác nhận trên người cô không còn vết thương nào khác.
Nam Nhiễm thò lại gần, cắn nhẹ một cái lên cằm anh, ánh mắt chăm chú nhìn Hoắc Xu, thấy anh không có ý định mở miệng nói chuyện với mình, cô hơi há mồm, đang muốn mở miệng thì người nào đó đã giữ lấy đầu cô ấn xuống, rồi hôn lên môi cô.
"Em.... ừm...." Tất cả âm thanh còn lại đều bị nuốt hết.
Hôn đến cuối, Nam Nhiễm
nằm im trong lòng Hoắc Xu, không nói thành lời.
Đôi mắt xẹt qua tia sáng, dáng vẻ lười biếng này của cô càng thêm thu hút tầm mắt của người khác, càng thêm quyến rũ hơn.
Xe chạy rất nhanh, một lát đã về tới nhà tổ của Hoắc gia.
Hoắc Xu một đường ôm cô từ trong xe ra rồi đi vào nhà, đi qua phòng khách, bước thẳng lên lầu hai, mở một phòng dành cho khách ra rồi ném người lên giường.
Sau đó, Hoắc Xu lui lại hai bước, dáng người cao lớn, ánh mắt lạnh lùng giống như không quen biết Nam Nhiễm, dứt khoát xoay người bỏ ra ngoài.
Nam Nhiễm ngẩn người chớp mắt một cái.
Dạ minh châu còn tức giận?
Vậy sao hồi nãy hắn còn hôn cô?
Từ khi Nam Nhiễm nhận ra bản thân thích dạ minh châu, cô càng nhân nhượng và quan tâm biểu hiện bề ngoài của dạ minh châu hơn.
Vừa nghĩ Nam Nhiễm vừa duỗi tay sờ môi của mình.
Hoắc Xu hôn quá mạnh bạo, đến tận bây giờ cô vẫn còn cảm thấy môi hơi rát, môi vẫn còn rỉ máu, chỉ cần lấy tay chạm nhẹ, máu sẽ dính lên tay ngay.
Nam Nhiễm ngã người vào giường, trở mình.
Thật phiền phức!
Tại sao dỗ dạ minh châu lại phiền phức như vậy?
Nam Nhiễm lăn qua lăn lại trên giường một hồi, bỗng nhiên cô lấy di động của mình ra rồi gọi điện cho Tô Yên.
Chỉ vài giây sau đầu dây bên kia đã bắt máy, giọng điệu nhàn nhạt của Tô Yên truyền đến: "Alo?"
Nam Nhiễm ngã người vào giường, vừa nghịch góc chăn vừa hỏi: "Tại sao cô lại biết dạ minh châu sẽ tức giận không?"
Lúc cô muốn bọn bắt cóc kia gửi video bắt cóc cho Hoắc Xu, Tô Yên đã nói với cô nếu để Hoắc Xu biết thì hắn sẽ không vui.