[Quyển 4] Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ

Nam Thập Lục và dạ minh châu gặp nhau (2)


trước sau

Tiểu lam cầu và tiểu hắc cầu ôm nhau ở đằng xa xoay vòng vòng trong không trung, cũng không biết hai viên cầu này đang kích động cái gì. 

Cô chỉ thấy tiểu lam cầu nhưng lại không thấy Tô Yên đâu.

Cung điện kia rất lớn, tất cả đồ trang trí trong phòng đều thuộc hàng cực phẩm.

Mặt sàn không biết được chế tạo từ gạch gì mà trắng tinh như tuyết, không dính bụi trần. Nam Nhiễm thử đặt bàn chân trần lên, một loại cảm giác mát lạnh thoải mái truyền tới khác hẳn với cảm giác lạnh lẽo phát ra từ trong xương tủy.

Bên trong cung điện đâu đâu cũng được phủ màu trắng tạo cho người ta cảm giác lạnh băng trống vắng, hơn nữa còn không có bất kì vật trang trí dư thừa nào.

Nam Nhiễm mặc một bộ trang phục màu đỏ, để chân trần bước vào trong cung điện.

Cô không có kiên nhẫn tìm hiểu cái loại nơi ở liếc mắt một cái đã nhìn thấu toàn bộ này. Bất quá nhìn sơ qua một vòng, tầm mắt của cô liền dừng lại trên cái giường trắng tinh ở đằng xa, trên đó có một viên dạ minh châu vô cùng lớn.


Nam Nhiễm dừng bước.

Viên dạ minh châu kia phát ra ánh sáng trắng tinh, kích cỡ còn lớn hơn cả một cái đầu người.

Hai mắt Nam Nhiễm chăm chú nhìn viên dạ minh châu kia còn hai chân thì bước từng bước về phía trước, sau đó ôm chặt nó vào lòng.

Trong lòng Nam Nhiễm không hề có giới hạn về đạo đức, chỉ cần cướp được thứ gì thì thứ đó chính là của cô. Viên dạ minh châu này cũng tương tự, đã tới tay cô thì đương nhiên không có lý nào cô sẽ trả nó lại. 

Kết quả chính là Nam Nhiễm ôm viên dạ minh châu khổng lồ kia vào lòng rồi tính toán chuồn đi. Nhưng cô mới đi ra khỏi phòng vòng qua một cái bình phong, bước chân liền dừng lại. Không ngờ tới chủ nhân của cung điện này lại ở nhà, cô càng không ngờ hơn chính là người kia đang ngồi trước cửa.

Người nam nhân kia mặc một thân bạch y, nhìn kỹ sẽ phát hiện y phục trên người hắn di chuyển qua lại giống như một dòng nước.


Nam tử nhắm mắt như đang ngồi thiền, gương mặt góc
cạnh như tượng tạc, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng bạc trắng bệch giống như không có một giọt máu. Nhìn lên trên một tí sẽ thấy hai hàng lông mi dài đen nhánh, toàn thân nam nhân tản ra hơi thở lạnh lùng thánh khiết không nhuốm chút bụi trần, phảng phất như ngăn cách với tất cả mọi người. 

Chỉ có thể ngước nhìn chứ không dám trèo cao.

Đương nhiên đây là phản ứng đầu tiên của một người bình thường khi nhìn thấy người nam nhân này. Còn đồng chí Nam Nhiễm của chúng ta, sau khi nhìn thấy nam tử kia, cô ngây ngốc đứng im một chỗ, không hề có ý định trốn khỏi cung điện.

Hai con ngươi đen như mực vừa nhìn thấy nam tử kia đã phát sáng.

Cô sống mấy vạn năm, chưa từng nhìn thấy người nào có thể phát ra ánh sáng như người trước mặt. Hắn giống như... dạ minh châu thành tinh hóa thành hình người.


[Cộp] một tiếng, Nam Nhiễm ném viên dạ minh châu bản thân vừa mới coi là bảo bối xuống đất. 

Viên dạ minh châu lớn như thế rơi mạnh xuống đất tạo lên tiếng vang thật lớn, sau đó nó lăn chậm đến cạnh người kia.

Lúc này Nam Nhiễm mới lấy lại phản ứng, cô cẩn thận chậm chạp bước qua, tiếp theo trực tiếp ngồi xuống trước mặt dạ minh châu hình người, mặt đối mặt với hắn, ánh mắt chăm chú nhìn người ta.

Đến khi xem đủ rồi cô còn vì muốn xác nhận sự tồn tại của dạ minh châu hình người mà duỗi tay ra sờ thử vài lần. 

Kết quả vừa sờ thử lại phát hiện toàn thân người nam nhân trước mắt lạnh lẽo không hề có sự sống.

Cô lập tức phản ứng lại, đây là người giả sao?


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện