Chỉ thấy trái cây trong tay nó lấy tốc độ mắt thường có thể thấy biến mất, sau đó đổi lại là một viên tiểu hắc cầu.
Nó cứ trơ mắt nhìn tiểu hắc cầu trong tay nó nuốt trọn trái cây màu hồng kia.
Tiểu Hồng tức đến đỏ mắt, nó la lên một tiếng rồi òa khóc.
Tay nó nắm chặt tiểu hắc cầu không để tiểu hắc cầu có cơ hội chạy thoát, sau đó cái đuôi quăng qua quăng lại trên mặt đất.
Tiểu hắc cầu này thật đáng ghét!
Nam Nhiễm nghe nó khóc đến phiền, cô móc móc lỗ tai, làm bộ như chưa từng có chuyện gì xảy ra rồi xoay người bỏ đi.
Nam Nhiễm đi ra sân viện, ngồi xuống dưới gốc cây chờ rồi chờ, sau khi chờ được nửa canh giờ thì tiểu hắc cầu bay tới trước mặt Nam Nhiễm. Nó run rẩy bay vòng quanh đỉnh đầu của Nam Nhiễm.
Hiếm khi Nam Nhiễm nhìn tiểu hắc cầu bằng ánh mắt tán thường.
Bình thường, tiểu hắc cầu chỉ biết xoay vòng vòng nuốt vài thứ gì đó, cuối cùng hôm nay nó cũng làm một chuyện khiến cô hài lòng.
Cô cầm lấy trái cây màu hồng kia, nhìn trái nhìn phải một hồi, không biết tại sao hương thơm nhàn nhạt tản ra từ thứ quả kia lại khiến cô có hơi hưng phấn.
Cô cũng không biết bản thân tại sao lại hưng phấn, bất quá, Nam Nhiễm cũng không nghĩ nhiều như vậy cứ trực tiếp bỏ vào miệng cắn một miếng, sau đó ăn sạch toàn bộ trái cây trong tay tiểu hắc cầu.
Đợi đến khi ăn xong, Nam Nhiễm chán chường ngã xuống gốc cây, tiếp tục ngủ.
Ngủ ngủ một hồi, cô cảm thấy có cái gì đó là lạ.
Nam Nhiễm nhắm mắt sờ sờ cả người mình.
Thật là nóng muốn chết!
Cô có cảm giác thứ đang chảy trong mạch máu của mình không phải là máu tươi mà là dung nham, bất cứ lúc nào nó cũng có thể nổ tung phá vỡ mạch máu tràn ra ngoài.
Nam Nhiễm lập tức mở mắt.
Chậc.
Cô duỗi tay kéo lỏng cổ áo của mình ra, nóng quá.
Nam Nhiễm ngã người vào mặt cỏ, lăn qua lăn lại một cái.
Nhưng như thế cũng không thể giúp cô giảm bớt cảm giác nóng bức và cảm xúc đang dao động mãnh liệt trong cơ thể.
Tay cô nắm chặt lấy thân cây, càng ngày càng dùng sức, cho đến khi [rắc] một tiếng, ngón tay đâm sâu vào trong thân cây.
Cô muốn dạ minh châu.
Cả người dạ minh châu đều mát lạnh, nhất định
hắn có thể giúp cô.
Nam Nhiễm đứng dậy định đi tìm dạ minh châu nhưng vừa đứng dậy liền nhớ tới dạ minh châu không ở trong tẩm điện.
Cảm giác nóng nực trong cơ thể càng ngày càng tăng lên, chưa đến một chén trà, cả người cô đã ửng đỏ hết lên, thân nhiệt cũng cao hơn không hề có dấu hiệu giảm bớt.
Hai mắt cô bị tơ máu che kín, chỉ mới bước một bước mà đã không chịu nổi trực tiếp quỳ gối xuống đất, hai chân mềm nhũn không có cách nào di chuyển được.
Hình như trong cơ thể cô có cái gì đó đang bốc cháy, thế lửa hung mãnh phảng phất như muốn đốt cô thành tro bụi.
Ngay lúc cô nóng đến sắp hỏng thì cả người cô bị một thứ gì đó mát lạnh ôm chặt. Nam Nhiễm nhanh chóng giơ tay ôm lấy thứ kia, sau đó, khí lạnh trên thứ kia truyền đến khắp nơi trong cơ thể cô, giúp cô giảm bớt cảm giác đau khổ vì nóng rát.
Nam Nhiễm ngẩng đầu lên nhìn thử thì thấy được mặt của Quân Lâm.
Cô duỗi tay ôm chặt lấy người hắn, sau đó liên tục cọ cọ vài cái lên ngực hắn.
Vừa cọ vừa lột quần áo hắn ra.
Quân Lâm ôm cả người Nam Nhiễm vào lòng, hắn cũng không ngờ bản thân chỉ mới rời đi vài ngày mà cô có thể lăn lộn chính mình thành dáng vẻ này.
Mỗi lần Nam Nhiễm há miệng thở dốc hắn đều có thể ngửi được hương thơm nhàn nhạt đặc trưng do trái cây mang tới.
Quân Lâm vừa giữ chặt cánh tay đang làm loạn của Nam Nhiễm, tầm mắt vừa đảo nhanh qua hột trái cây trên đất.
Mí mắt hắn giật giật vài cái sau đó yết hầu di chuyển lên xuống.
"Thật lợi hại, lại có thể ăn hết mị quả."