Nam Nhiễm xách váy đi đến, cô khom lưng nhìn trái nhìn phải một hồi, hai mắt liền hiện lên tia sáng.
Không biết có phải do đã lấy lại được một phần ký ức đã mất hay không mà hiện tại khi nhìn thấy dạ minh châu cô càng cảm thấy thích hắn hơn trước vài phần.
Dù sao thì đây cũng là người cô phải hao hết tâm tử, nghĩ đủ mọi cách mới có được.
Nghĩ như vậy, cô duỗi tay muốn sờ mặt của hắn.
Kết quả mới vừa vươn tay, Hàn Tư đã ngẩng đầu nhìn Nam Nhiễm.
Đôi mắt lạnh lùng nhìn dán chặt vào người cô phảng phất như hắn đang nhìn một thứ gì đó không có sự sống.
Ánh mắt kia lạnh đến thấu xương khiến người đối diện phải ớn lạnh rùng mình.
Cánh tay đang dơ lên của Nam Nhiễm ngừng lại.
Hệ thống nhỏ giọng nhắc nhở: [ký chủ, hắn cũng không biết công chúa đã trở thành người khác. Trong mắt hắn, cô vẫn là người xấu xa chuyên nghĩ đủ mọi cách để tra tấn hắn.]
Hệ thống muốn nhắc nhở ký chủ thu liễm một chút.
Nào ngờ nó mới dứt lời Nam Nhiễm đã không chút do dự duỗi tay ra nhéo mặt đối phương, trong miệng còn lẩm bẩm: "Ngươi không được chống đối ta, ta là chủ nhân của ngươi."
Hệ thống trầm mặc.
Quả nhiên, ký chủ sẽ không nghe lời nó.
Nghe thế sắc mặt của Hàn Tư càng lạnh hơn.
Hệ thống dù không có thật thể nhưng nó cũng cảm nhận được sự chán ghét và bài xích của Hàn Tư với nguyên thân.
Nó có cảm giác chỉ một giây sau thôi hắn sẽ rút kiếm đâm chết ký chủ.
Một hồi lâu sau, Hàn Tư hơi há mồm, giọng điệu trầm khàn vang lên: "Công chúa, nếu không trách phạt nữa, thuộc hạ xin phép cáo lui."
Nam Nhiễm nghe vậy thu tay lại.
"À, được."
Lúc nói chuyện, cô giơ tay lên muốn đỡ hắn dậy nhưng người này lại không cần sự giúp đỡ của cô, hắn tránh khỏi tay cô rồi đứng thẳng dậy.
Hắn giống như một thanh kiếm cả người đều tản ra hơi thở cường ngạnh, dù phải chịu 50 đại bản, eo cũng đã bong da tróc thịt nhưng vẻ mặt hắn vẫn lạnh nhạt như cũ, xoay người bỏ đi.
Hắn đi rất chậm, mỗi một bước đi, máu của hắn sẽ theo quần áo nhỏ giọt trên đất. Mùi máu tươi nồng nặc trong không khí, nhìn một màn này, hệ thống có hơi run rẩy.
Nó cứ
cảm thấy dạ minh châu thật dọa người.
Nam Nhiễm nhìn bàn tay trống không của mình, mí mắt buông xuống, cô chớp mắt một cái, sau đó quay người đi, nói với thị vệ bên cạnh: "Mời đại phu đến, lấy kim sang dược tốt nhất trong phủ ra đưa qua cho hắn."
Thị vệ nghe cô nói, hơi sửng sốt.
"Công, công chúa?"
Toàn bộ người trong phủ công chúa đều biết, Nam Nhiễm công chú vô cùng chán ghét ám vệ bên cạnh ngài nhưng hiện tại vị công chúa này lại muốn đưa kim sang dược tốt nhất trong phủ công chúa cho ám vệ dùng. Thậm chí thị vệ này còn trợn mắt, trong lòng bắt đầu nghi ngờ có phải công chúa nói cho có không.
Nam Nhiễm nâng mắt lên, liếc nhìn thị vệ.
"Nghe không hiểu?"
Thị vệ vội vàng gật đầu: "Vâng, vâng công chúa điện hạ!"
Sau khi nói xong thị vệ vội vàng chạy đi.
Nam Nhiễm lại lắc lắc tay áo, hai tay bắt chéo ra sau, chậm chạp bước vào phòng, tiếp tục ăn uống nghe sướng khúc, dáng vẻ giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Màn đêm buông xuống, phủ công chúa chìm trong yên tĩnh.
Bóng đêm có hơi ẩm ướt và lạnh lẽo.
Cứ như thế Nam Nhiễm chỉ mặc một kiện áo trong đi tới căn phòng rách nát cách xa tẩm điện của cô nhất. Là một ám vệ bảo hộ bên người cô, thế nhưng lại bị sung quân đến một gian nhà tranh rách nát, có thể thấy được nguyên thân ghét Hàn Tư tới mức độ nào.
Nam Nhiễm vừa mới bước vào nhà người trên giường đã mở mắt.
Một giây sau người trên giường đã biến mất, vèo một cái đã xuất hiện trước mặt Nam Nhiễm, một cây chủy thủ đặt ngay trên cổ cô.