Trong tiểu thuyết , từ đầu đến khi cốt truyện phát triển, Hàn Tư đều bị Nam Nhiễm tra tấn. Sau đó Hàn Tư được nữ chủ Triệu Thu Vân cứu đi, cũng chính lúc ấy, đứa bé Nam Dạ này mới xuất hiện, mở màn cho quá trình tra tấn Nam Nhiễm.
Nghe nói Nam Dạ có quan hệ với một vị thần y đã ẩn cư từ lâu, cho dù nó chỉ là một đứa bé năm tuổi nhưng thủ pháp hạ độc lại vô cùng thuần thục. Hơn nữa đứa bé này còn xuống tay không biết nặng nhẹ khiến cho nguyên thân bị hành hạ đến thảm không nỡ nhìn.
Nam Nhiễm trở lại phủ công chúa, vừa biết những chuyện sau này Nam Dạ sẽ làm với mình, ánh mắt Nam Nhiễm nhìn tiểu dạ minh châu liền thay đổi.
Nhìn tới nhìn lui thì vẫn là dạ minh châu của cô tốt nhất.
Nhưng cho dù biết trước cốt truyện thì lúc Nam Nhiễm đi thăm Nam Dạ, cô cũng luyến tiếc không nỡ ném tiểu dạ minh châu ra khỏi phủ vì thế cô cứ như vậy để nó ở lại trong phủ, cẩn thận chăm sóc.
Một lần chăm sóc này kéo dài hơn một tháng.
Phần lớn thời gian Nam Nhiễm đều dính ở bên người Hàn Tư.
Gần đây quan hệ giữa hai người đã cải thiện hơn không ít, lời nói với nhau cũng rất nhiều.
Nhưng mỗi câu mỗi chữ phát ra từ miệng Hàn Tư, không có một câu nào làm Nam Nhiễm cảm thấy hài lòng.
Ví dụ như Nam Nhiễm ngã người trên ghế quý phi, vừa nghe xướng khúc vừa duỗi tay kéo lấy quần áo của Hàn Tư. Bất quá còn chưa kịp đụng tới góc áo đã bị hắn giữ tay lại, hắn cụp mắt nhàn nhạt nói: "Công chúa điện hạ, không thể.'
Nam Nhiễm vẫn chưa từ bỏ ý định, vẫn muốn kéo lấy hắn.
Đôi môi phấn hồng khẽ cong, hai con ngươi đen như mực của cô nhìn chằm chằm hắn: "Nếu ta càng muốn thì sao?"
Kết quả chính là đôi bàn tay thon dài kia cứ như vậy nhẹ nhàng ấn mu bàn tay non mềm của cô xuống, khiến cho tay cô không thể nào cử động nổi. Cuối cùng Nam Nhiễm chỉ có thể ngã vào trường kỷ, dùng sức cắn hạt dẻ hắn đã lột sẵn.
Hay một lần khác, buổi tối Nam Nhiễm lén lút chạy tới thiên điện tìm Hàn Tư. Căn phòng trước đây của Hàn Tư bị dột, hơn nữa còn cách nơi ở của Nam Nhiễm quá xa, không thể ở bên cạnh bảo vệ tốt cho Nam Nhiễm được vì thế phòng của Hàn Tư sớm đã bị Nam Nhiễm
chuyển tới thiên điện.
Chỉ là cô mới vừa đẩy cửa sổ ra, cẩn thẩn bước một chân vào thì Hàn Tư đã xuất hiện trước mặt cô.
Giọng nói lãnh đạm vạn năm bất biến vang lên: "Công cháu điện hạ, ngài nên trở về phòng ngủ."
Nam Nhiễm duỗi tay nắm chặt lấy cánh tay của hắn, giọng điệu bướng bỉnh: "Không." Vừa nói cô vừa leo cửa sổ vào.
Bất quá mới vừa đặt chân xuống sàn thì đã bị người kia kéo về trắc điện.
Hàn Tư vừa kéo cô đi vừa mở miệng: "Đêm hôm khuya khoắt, công chúa điện hạ lại vào phòng của thuộc hạ, chuyện này mà truyền ra ngoài sẽ tổn hại đến thanh danh của công chúa điện hạ."
Nam Nhiễm muốn nói thanh danh của cô sớm đã không còn thì làm sao có thể bị tổn hại?
Nhưng Hàn Tư lại không cho cô cơ hội trả lời đã đặt cô lên giường của mình.
Nhìn qua thì giống như hắn chưa làm ra động tác gì quá mức nhưng tay hắn lại dùng sức rất mạnh, hiện tại với cái thân thể yếu ớt này của Nam Nhiễm căn bản không có cách nào phản kháng được.
Cô cứ vậy bị người kia cưỡng chế bắt ép lên giường đi ngủ.
Hơn một tháng qua, hai người bọn họ người tới ta đi phân cao thấp không ai nhường ai. Mà đồng chí Nam Nhiễm, trong một tháng này, không có ngày nào cô không tức giận. Dù sao cô cũng chưa từng gặp qua dạ minh châu nào khó đối phó như ở thế giới này.
Vốn dĩ giữa trưa hôm nay cô phải nằm trên trường kỷ ngủ một lát nhưng vì quá bực mình nên cô ngủ không được, cuối cùng Nam Nhiễm xách theo vạt áo màu đỏ thấm dài thượt của mình ra khỏi cửa phủ công chúa.
Thời tiết hôm nay không tệ lắm.
Trời không đổ mưa, hơn nữa dù đang là giữa trưa nhưng bên ngoài cũng không quá nóng, thậm chí trong không khí còn mang theo từng làn gió mát lạnh.
Đi khỏi phủ công chúa không xa thì đã tới phố xá náo nhiệt.