Thời điểm trong đầu Nam Nhiễm hiện lên câu hỏi này, cô liền đưa ra lựa chọn, mị lực của cô lớn như vậy, nhất định vấn đề không nằm ở chỗ cô.
Tất cả đều do dạ minh châu quá ngốc.
Lúc Nam Nhiễm và Hàn Tư đang lôi lôi kéo kéo thì Nam Dạ tung ta tung tăng chạy vào, đứng ở cạnh giường, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn Nam Nhiễm.
"Mẫu thân, Nam Dạ có thể bồi người ngủ."
Nam Nhiễm vốn đang nắm lấy quần áo của dạ minh châu, vừa nghe lời này cô liền dừng động tác trên tay lại, hai mắt chăm chú nhìn tiểu dạ minh châu, con ngươi đen như mực như phát sáng.
Ban nãy cô còn đang buồn bực, lúc này cơn tức trong lòng dần dần tiêu tan.
Tiểu dạ minh châu cũng lành lạnh, cũng biết phát sáng.
Thật tốt!
Nam Nhiễm duỗi tay ôm lấy Nam Dạ, hoàn toàn quên mất chuyện muốn Hàn Tư bồi mình ngủ.
Ngay lập tức Nam Dạ thành công thượng vị leo lên giường của Nam Nhiễm.
Hàn Tư nhíu mày nhìn tiểu hài tử trước mắt một lát rồi dời ánh mắt sang chỗ khác, giọng điệu nhàn nhạt: "Thuộc hạ xin phép cáo lui." Cứ như thế, Hàn Tư lui ra ngoài.
Nam Dạ cởϊ áσ ngoài của mình ra chỉ mặc một chiếc áo trong mỏng manh màu trắng, nó ngồi trên giường yên lặng chờ Nam Nhiễm đến ngủ với mình.
Cuối cùng cũng có thể ngủ chung với mẫu thân rồi.
Khuôn mặt nhỏ đỏ ửng, hai má phúng phính như một quả táo.
Nam Nhiễm rửa mặt chải đầu rồi ôm Nam Dạ nằm xuống giường chìm vào giấc ngủ.
Trời càng lúc càng khuya, trăng tròn treo trên đỉnh đầu, ánh trăng mờ ảo xuyên qua cửa sổ chiếu vào đầu giường.
Nửa ngày sau bỗng nhiên có giọng nói non nớt vang lên: "Mẫu thân, hài nhi rất nhớ người, hài nhi đã đi tìm người rất lâu rất lâu."
Nam Dạ cẩn thận nói rõ từng chữ nhưng Nam Nhiễm sớm đã ngủ say.
Hai mắt nó ửng đỏ, nhìn chằm chằm Nam Nhiễm tới tận nửa đêm mới bò vào lòng Nam Nhiễm, nhắm hai mắt lại, bắt đầu chìm vào giấc ngủ.
Đây có lẽ là giấc ngủ ngon nhất của Nam Nhiễm từ lúc đi vào thế giới này cho đến nay.
Cô mới mở mắt ra đã nhìn thấy tiểu dạ minh châu đang ngồi ở trên giường chớp chớp mắt nhìn cô. Hai con ngươi đen tròn vo như hai viên chân trâu dán chặt vào người cô.
Dù không quá để ý tới cảm tình
của nhân loại thì Nam Nhiễm vẫn có thể cảm nhận được khi Nam Dạ nhìn mình ánh mắt ấy mang theo sự vui mừng khôn tả cùng vài phần luyến tiếc, trong đó còn có mấy phần tưởng niệm và cảm xúc phức tạp xen kẽ vào nhau.
Nam Nhiễm chỉ cảm thấy tiểu dạ minh châu này đem đến cho cô một cảm giác rất lạ. Đó là loại cảm giác nháy mắt đã có thể khiến cô mềm lòng, thậm chí còn khiến cô có suy nghĩ muốn bảo vệ nó.
Nam Nhiễm duỗi tay nhéo má Nam Dạ một cái.
Hai mắt Nam Dạ như phát sáng: "Mẫu thân!" Nó hô một tiếng.
Nam Nhiễm cong môi: "Làm thế nào để sinh được một đứa bé gái đáng yêu như ngươi đây?"
Nam Dạ nghe những lời này, ánh mắt có vài phần trốn tránh, nó vươn cánh tay nhỏ xinh của mình ra, vòng qua ôm lấy cổ Nam Nhiễm.
Qua một lúc lâu sau, nó mới nhỏ giọng hỏi một câu: "Mẫu thân thích bé trai hay bé gái?"
Nam Nhiễm ôm tiểu dạ minh châu lành lạnh vào lòng, suy nghĩ ba giây liền đáp: "Bé gái." Cô đã có một dạ minh châu là nam thì đương nhiên sẽ càng muốn có thêm một dạ minh châu là nữ.
Nam Dạ nghe được lời này, càng dùng sức ôm chặt Nam Nhiễm hơn, hốc mắt ửng đỏ, nhỏ giọng nói thầm một câu: "Cho nên lúc mẫu thân sinh ra một bé trai, mẫu thân mới có thể mặc kệ nó sao? Cái tên mẫu thân thích cũng là tên của bé gái."
Nam Nhiễm đang chìm đắm trong thế giới của bản thân nên không nghe rõ nó nói gì, cô nghi hoặc hỏi: "Hả? Tên ta thích?"
Nam Dạ dựa vào lòng Nam Nhiễm, giọng điệu vô cùng ủy khuất: "Có phải mẫu thân rất thích cái tên Dạ Châu Châu này không?"
Nó mới nói xong, hai mắt Nam Nhiễm đã hiện lên tia sáng.
"Dạ Châu Châu.. Nghe qua cũng không tồi."