Nam Nhiễm loáng thoáng nghe được giọng nói run rẩy từ trong viện truyền đến.
"Quân Lâm đại nhân tha mạng, chúng ta thật sự không biết nàng là người của ngài. Nếu không cho chúng ta mượn một trăm lá gan chúng ta cũng không dám."
Người này vừa dứt lời, đám người theo sau cũng phụ họa theo.
"Đúng vậy, đúng vậy."
"Tôn thượng, chúng ta thật sự không biết."
Một đám người ở trong viện xin tha mạng.
Bởi vì Quân Lâm quay người lại với Nam Nhiễm nên cô không thể nhìn thấy biểu tình lúc này của hắn.
Nửa ngày sau mới nghe hắn lạnh nhạt nói: "Hiện tại đã biết?"
Đám người quỳ trên đất không ngừng dập đầu.
"Đã biết, đã biết."
"Tôn thượng, chúng ta không dám nữa."
Sau khi dập đầu xin tha được một lúc, đám người kia vội vàng kéo nhau rời đi.
Nam Nhiễm đứng sau cửa nhìn một màn này cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Chờ đến khi đám người trong viện đi hết, Nam Nhiễm liền bước ra muốn đi tìm Quân Lâm. Bất quá, còn chưa kịp đi vào viện thì trong viện đã không còn bóng người.
Lúc này, sau lưng Nam Nhiễm bỗng truyền đến tiếng nói đạm mạc.
"Sao lại về đây?"
Nam Nhiễm nghe được giọng nói kia thì quay đầu lại nhìn thử.
Quân Lâm rũ mắt, hai con ngươi không chút cảm xúc nhìn chằm chằm cô, toàn thân tản ra hơi thở lạnh nhạt cùng xa cách.
Nam Nhiễm lập tức đứng dậy, phủi hết bụi đất dính trên người, im lặng không nói gì. Cô vẫn còn nhớ trước khi bỏ đi cô đã nói bản thân sẽ không bao giờ quay lại đây. Hiện tại lại tự mình quay về tìm hắn, cô có cảm giác hình như bản thân không có kiên định cho lắm.
Trong lúc cô đang suy nghĩ thì Quân Lâm thấy nữ nhân trước mắt không muốn nói chuyện liền duỗi tay, dùng sức kéo Nam Nhiễm vào lòng.
Sau khi do dự ba giây, Nam Nhiễm liền đem hết tất cả mọi lời nói khi tức giận trước đây vứt ra sau đầu rồi ôm chặt Quân Lâm.
Vừa ôm còn vừa cảm thán.
Sờ dạ minh châu thật thoải mái.
Đương nhiên cô còn không quên mục đích của mình khi tới đây.
Nam Nhiễm ngẩng đầu nhìn Quân Lâm.
"Ta muốn làm bạn lữ của chàng."
Quân Lâm nghe lời này, cuối cùng cũng có phản ứng.
Hắn hơi dùng sức ôm chặt người trong lòng hơn, đôi môi mỏng bạc lúc đóng lúc mở.
"Tại sao?"
Nam Nhiễm liếc mắt nhìn hắn một cái, "Chàng không muốn?"
Quân Lâm thoáng trầm mặc vài giây.
Ở chung với Nam Nhiễm lâu như vậy, hắn cũng coi như hiểu rõ tính cách của nàng. Lý do nữ nhân này muốn hắn làm bạn lữ của nàng cũng chẳng phải vì mấy chuyện yêu đương thắm
thiết. Chỉ sợ trong mắt nàng hắn có thể phát sáng, là dạ minh châu hình người duy nhất trong toàn bộ thiên địa, sau khi trở thành bạn lữ của hắn, nàng có thể tùy ý ôm hắn, sờ hắn bất cứ khi nào nàng thích.
Không thể không nói, hiểu biết của Quân Lâm về Nam Nhiễm hoàn toàn chính xác, không sai một chỗ. Hắn thật sự đã nhìn thấu mọi tính toán nhỏ trong lòng Nam Nhiễm.
Chỉ là... cho dù biết rõ thì thế nào?
Rõ ràng biết trước mặt là một cái hố, rõ ràng biết thứ Nam Nhiễm muốn là khối thân thể này nhưng không phải hắn vẫn đâm đầu nhảy xuống sao?
Chỉ thấy yết hầu Quân Lâm di chuyển lên xuống, sau đó phun ra một chữ: "Được."
Tuy lý do kết thành bạn lữ của hai người không giống nhau nhưng có một việc cả hai đều có chung suy nghĩ đó chính là muốn buộc chặc đối phương bên cạnh mình.
Mọi việc sau đó tiến triển rất nhanh.
Không bao lâu sau, trên trời dưới đất, tất cả đều biết Quân Lâm Thiên Tôn muốn thành thân.
Nghe nói Thiên Tôn tự mình đến Minh giới gặp Minh Vương để hỏi cưới Nam Nhiễm, vị công chúa thứ mười sau của Minh Vương.
Việc này đã khiến tứ phương chấn động.
Người khác thì không nói nhưng lần này nhân vật chính lại là Thiên Tôn.
Ngài ấy xuất hiện cùng hỗn độn, so với thời gian thiên địa ra đời thì còn sớm hơn nhiều. Dù thiên địa có diệt vong thì lão quái vật như ngài ấy cũng không hề hấn gì.
Trong khi đó Minh giới ra đời sau khi thiên địa được hình thành mấy chục vạn năm.
Dựa theo bối phận... á, chuyện này từ lâu cũng đã có quy định, dù sao cũng không thể để nhạc phụ gọi con rể một tiếng lão tổ tông được.