Cho nên hệ thống mới cảm thấy thần kỳ, hơn 200 năm qua ma cà rồng không hề xuất hiện. Kết quả chưa tới 24 tiếng đồng hồ, ký chủ đã đụng phải hai ma cà rồng, trong đó còn có một tên phải chung sống lâu dài. Hơn nữa ký chủ còn cảm thấy cái tên muốn ăn cô kia là bảo bối.
Nghĩ đến chuyện này, hệ thống lại cảm thấy đau đầu.
Nó nhỏ giọng đưa ra đề nghị: [ký chủ, hay là vị diện này chúng ta không cần hắn nữa? Đợi đến vị diện sau lại muốn hắn?]
Nam Nhiễm tựa lưng vào ghế, càng nghe càng cảm thấy thú vị, khi trả lời đề nghị Tiểu Hắc Long thì rất dứt khoát: "Không cần."
Tiểu Hắc Long không có cách nào khác chỉ nãi thanh nãi khí nghiêm túc giải thích vấn đề quan trong nhất: [ký chủ, ma cà rồng sau khi biến dị, các loại phương diện khác trên người đều sẽ rất mạnh. Một con mà cà rồng có thể chống lại thiên binh vạn mã(*).]
Nói xong, hệ thống lại bổ sung: [ký chủ, cô không đánh lại bọn họ.]
Dù cơ thể ký chủ có mạnh đến mấy thì cũng chỉ đến cực hạn của con người, còn bọn họ đã biến dị thành một chủng tộc vô cùng lợi hại.
Đây cũng là chuyện hệ thống lo lắng nhất.
Nếu dạ minh châu phát điên hút sạch máu ký chủ thì nó cũng chỉ biết ngồi một chỗ khóc thôi.
Nam Nhiễm nghe hệ thống nói xong, lúc này mới cầm bánh kem đứng dậy, đi về phía chung cư nguyên thân thuê.
Hệ thống đợi một lúc lâu cũng không thấy ký chủ nói gì.
Nó thở dài một tiếng, dáng vẻ than dài thở ngắn kia giống hệt một lão đầu.
Ký chủ là một người vô cùng si mê dạ minh châu, sao cô có thể cam tâm tình nguyện trơ mắt nhìn dạ minh châu ở bên cạnh mình mà không chạm vào?
Bất quá cũng may, ký chủ vẫn còn một vũ khí phòng thân.
Nếu thật sự đến đường cùng thì cứ để cho tiểu hắc cầu đánh dạ minh châu ngất xỉu là được rồi.
Hệ thống suy nghĩ một hồi cuối cùng cũng yên lòng.
Nam Nhiễm cầm bánh kem về nhà, chỉ thấy cả căn phòng chìm trong bóng tối. Phải biết, hiện tại đang là giữa trưa, mặt trời lên cao, thời tiết vô cùng đẹp.
Tất cả màn cửa trong phòng đều bị kéo lại
hết, một tia sáng nhỏ cũng không thể chiếu vào.
Công Tử Uyên ngồi trên sô pha, trong căn phòng tối tăm, ánh sáng màu vàng kim trên người hắn càng thêm sáng chói hơn.
Nam Nhiễm cau mày, đôi môi hồng phấn nhịn không được cong lên nhẹ.
Công Tử Uyên vốn đang nhắm mắt, lúc này đột nhiên mở ra nhìn về phía Nam Nhiễm.
Đôi đồng tử màu vàng kim không chút cảm xúc hờ hừng liếc mắt nhìn cô.
[Cạch] một tiếng.
Nam Nhiễm đóng cửa phòng lại.
Cô đi đến trước mặt Công Tử Uyên, đặt bánh kem trong tay lên bàn, sau đó ôm chầm lấy hắn.
Ngược lại, khi Nam Nhiễm mới bước vào nhà, hương thơm ngọt mát trên người cô đã lan tỏa khắp căn phòng. Dù ở bất kì nơi nào cũng có thể ngửi được hương thơm ngọt ngào khiến cho ma cà rồng bạo phát. Cho nên kết quả chính là ban đầu Nam Nhiễm chủ động đi ôm Công Tử Uyên còn hiện tại chưa kịp làm gì đã bị Công Tử Uyên đè lên sô pha.
Đôi môi mỏng lãnh khẽ mở: "Em là bạn đời của tôi?" Ngữ điệu lạnh lùng nhè nhẹ truyền vào tai Nam Nhiễm.
Nam Nhiễm trả lời một cách đương nhiên: "Nếu không?"
Trong lúc nói chuyện, cô nâng đầu gối lên dùng sức nhân cơ hội hắn trầm tư xoay người đè đối phương xuống sô pha.
Ngay lập tức quyền chủ động đã thuộc về tay cô.
Nam Nhiễm ngồi trên người hắn, cánh tay mảnh khảnh cầm lấy cổ tay của hắn, đè tay hắn lên sô pha giống như những gì trước đây hắn đã từng làm với cô.
Mí mắt Công Tử Uyên giật giật, không hề có ý định phản kháng, hai con ngươi màu vàng kim cứ như thế nhìn người đang ngồi trên người hắn.
...
(*) Thiên binh vạn mã: muôn nghìn binh mã; chỉ lực lượng quân đội rất đông đảo, hùng mạnh.