Ngay lập tức, trong đầu Tiểu Hắc Long liền hiện lên bóng dáng của người đàn ông yêu nghiệt nào đó ở vị diện trước. Ký chủ còn đi tìm người ta học hỏi kinh nghiệm.
Để ký chủ đi làm việc tốt thì ký chủ chậm chạp không muốn.
Trái lại chỉ cần lăn lộn ở chung với người kia vài tiếng, ký chủ đã có thể lập tức thực hành, dùng tất cả tinh hoa đi chơi lưu manh.
Nam Nhiễm gặm sạch đùi gà, sau đó cúi đầu, im lặng không nói chuyện.
Cuối cùng sau khi ngây người một lúc lâu Hàn Tư cũng lấy lại tinh thần, hắn nhanh chóng giải thích.
"Chuyện ngày hôm qua thuộc hạ chưa từng quên."
Nam Nhiễm theo sau nói: "Ngươi chưa từng quên cho nên ngươi mới ném ta một mình ở trong phòng. Ngươi một câu hai câu cũng là công chúa điện hạ, vừa khách khí lại vừa xa cách."
Lúc nói chuyện, ánh mắt cô nhìn Hàn Tư càng u oán hơn.
Đêm qua vì cái tên hạt châu hư hỏng này mà cô tức đến mức ngủ không ngon.
Hàn Tư hoàn toàn không ngờ tới Nam Nhiễm sẽ nghĩ như vậy, môi lúc đóng lúc mở, vốn đã không biết nên mở miệng thế nào, hiện tại còn bị Nam Nhiễm ném một câu chặn họng càng khiến hắn không biết nên bắt đầu nói từ đâu.
Từ trước đến giờ, ám vệ bọn họ đều có thói quen nghe lệnh hành sự làm gì biết an ủi người khác?
Trong chốc lát, cả phòng lại chìm vào yên tĩnh.
Nam Nhiễm đẩy cái đĩa ở gần mình sang một bên.
"No rồi." Nói xong câu này, cô liền cầm chiếc khăn tay ở bên cạnh lên, cẩn thận lau sạch tay mình. Sau khi lau xong cô lại tùy tay ném nó lên bàn.
Từ cử chỉ cho đến hành động đều thể hiện cô đang rất bực mình.
Nam Nhiễm mới đứng lên chuẩn bị xoay người bỏ đi thì lại nhìn thấy Hàn Tư đang thẳng lưng đứng trước mặt bỗng nhiên quỳ xuống đất, hai tay ôm quyền, cúi đầu.
"Hàn Tư có ý với công chúa điện hạ, hy vọng công chúa điện hạ có thể thành toàn."
Sống lưng hắn thẳng tắp, khuôn mặt lạnh băng, ngay cả lúc nói ra lời này, trên mặt cũng không có bất kì cảm xúc nào quá rõ ràng. Chỉ có mỗi giọng nói là hữu lực làm người ta nghe ra được ý chí kiên định trong đó.
Nam Nhiễm nghe lời này, cả người cứng ngắc, cô xoay người, lại lần nữa nhìn về phía Hàn Tư. Vẻ mặt tức giận đã biến mất, cô đi đến trước mặt Hàn Tư, vui vẻ hỏi lại lần nữa.
"Ban nãy ta không nghe rõ, ngươi lặp lại lần nữa."
Bóng người Hàn Tư vẫn thẳng tắp như cũ, hơi thở lạnh lùng giống hệt như thanh kiếm sắc bén không có hơi người trong tay hắn.
"Hàn Tư có ý với công chúa điện hạ, hi vọng công chúa thành toàn."
Nam
Nhiễm vẫn không bỏ qua.
"Lặp lại lần nữa."
"Hàn Tư có ý với công chúa điện hạ, hi vọng công chúa thành toàn."
Đến khi hắn lặp lại lời này lần thứ ba, đôi môi phấn hồng của Nam Nhiễm mới cong lên, cô lấy ra một chiếc vòng bằng dạ minh châu, sau đó duỗi tay đeo nó vào cổ tay của Hàn Tư.
Tiếp theo liền thổ lộ: "Được rồi, ta thành toàn cho ngươi." Dứt lời cô hơi khom lưng, vòng tay ôm lấy cổ Hàn Tư.
Hàn Tư cũng thuận theo đứng dậy, ôm cô vào trong lòng.
Nhìn Nam Nhiễm vui vẻ như thế cuối cùng cũng yên lòng.
Thật ra trong lòng hắn vẫn có vài phần nghi ngờ với chuyện bái đường ngày hôm qua, hắn nghĩ có lẽ do nàng cảm thấy thú vị nên mới làm như thế.
Làm gì có cô nương nào sẽ nguyện ý thành thân ở một nơi đơn sơ thế này?
Đặc biệt nàng còn là công chúa điện hạ, thân phận tôn quý. Còn hắn chỉ là ám vệ, không thể nào cho nàng vinh hoa nàng muốn.
Trải qua ngày hôm qua, nhìn nàng dùng ánh mắt u oán nhìn mình, trong lòng hắn đại khái cũng hiểu được suy nghĩ của nàng chỉ là hắn im lặng không muốn nói.
Hôm nay, thấy nàng dùng dáng vẻ tức giận kiêu căng từng bước ép sát cuối cùng hắn vẫn mềm lòng, không thể không thừa nhận hắn cũng có ý với nàng.
Hắn cũng không nhớ từ khi nào hắn bắt đầu có tình cảm với nàng.
Có lẽ là ngay từ lần đầu tiên nàng nằm bò trên cửa sổ nhảy vào phòng hắn.
Cũng có lẽ là thời điểm nàng cột hắn vào giường rồi lợi dụng uy dược chọc ghẹo hắn.
Rõ ràng trước đây đã phải ăn rất nhiều khổ ở trong tay nàng, bị nàng tra tấn liên tục đến mức ký ức đó vẫn còn đậm sâu trong đầu nhưng vẫn không có cách nào khác. Tầm mắt của hắn vẫn không chịu khống chế dừng lại trên người nàng, vẫn luôn chú ý đến nàng, quan tâm đến nàng.
Không muốn nàng bị thương, càng không muốn thấy nàng phải chịu khổ sở.