Hai người ở trong núi ba ngày ba đêm.
Chạng vạng ngày thứ ba, khi mặt trời đã hoàn toàn xuống núi, ngã về phía Tây, ánh nắng dần dần biến mất, màn đêm buông xuống.
Mặt trăng lên cao, ánh trăng chiếu xuống làm cả khu rừng như khoác lên mình một chiếc áo màu bạc, khung cảnh trông cực kỳ đẹp.
Nam Nhiễm sớm đã ôm Hàn Tư ngủ say.
Tiểu Hắc Long nhẹ nhàng thở dài một tiếng, có chút khó xử.
Đã ba ngày trôi qua nhưng ký chủ lại không có bất cứ động tĩnh gì.
Nói cách khác, ký chủ cự tuyệt biện pháp đánh gãy tay gãy chân Hàn Tư để kíƈɦ ŧɦíƈɦ hắn khôi phục trí nhớ, thúc đẩy cốt truyện.
Hiện tại chỉ có hai tình huống có thể xảy ra.
Hoặc là Thiên Đạo bất mãn trực tiếp xóa bỏ sự tồn tại của Hàn Tư, hoặc là sẽ có người khác xuất hiện rồi dùng phương thức thô bạo hơn để thúc đẩy cốt truyện phát triển.
Bất quá đến lúc đó, với cái thân thể này của ký chủ, rất có khả năng ký chủ sẽ bị liên lụy, bị thương.
Cùng với ánh nắng ban mai chiếu rọi khắp không gian, sự tồn tại của Hàn Tư đã chứng tỏ Thiên Đạo không muốn mạt sát hắn, ngược lại nó sẽ dùng phương thức khác để thúc đẩy cốt truyện.
Lúc Nam Nhiễm tỉnh lại đã là giữa trưa.
Cô vừa mở mắt ra đã nghe thấy hệ thống nhỏ giọng nói: [ký chủ, cô vi phạm ý nghĩa tồn tại của nguyên thân, rất có khả năng cô phải chịu phản phệ.]
Khi Nam Nhiễm thức dậy, Hàn Tư đã biến đi đâu mất.
Cô trở mình, chậm chạp nói: "Ừ." Ngữ điệu bình thản không chút để ý.
Hệ thống suy nghĩ nửa ngày vẫn không hiểu: [ký chủ, tại sao?]
"Hả?"
[ký chủ, tại sao cô lại không làm?]
Hệ thống cuối cùng cũng chỉ là hệ thống, không phải con người chân chính.
Ký chủ không chịu hoàn thành cốt truyện, khả năng cao có thể sẽ khiến Hàn Tư bị mạt sát, sao ký chủ lại có thể bỏ được?
Nam Nhiễm mở to mắt, nhìn chằm chằm năm ngón tay trắng nõn của mình.
"Không ra tay được." Cô nói thầm một câu.
Nói xong câu đó, cô liền im lặng, nằm xuống giường ngủ tiếp.
Lúc Nam Nhiễm tỉnh lại lần nữa, cô không đợi được Hàn Tư mà ngược lại trong phòng nhiều hơn một vị khách không mời mà đến.
Một nam nhân mặc trang phục cẩm tú, cả người toát ra hơi thở đoan trang cao quý.
Đôi mắt phượng của nam nhân đảo nhanh qua
Nam Nhiễm đang nằm trên giường, ý cười thâm trầm: "Tỉnh? Công chúa điện hạ."
Mí mắt Nam Nhiễm giật giật vài cái, chống tay ngồi dậy, cũng may trên người cô lúc này vẫn còn mặc áo trong, chưa từng cởi ra.
Mái tóc đen dài của cô rối tung, hai mắt hơi ngước lên, ánh mắt dừng lại trên người nam nhân kia.
Cốt truyện đã thay đổi?
Trong khi Nam Nhiễm đang suy nghĩ thì người nam nhân kia cũng quan sát cô, thấy dáng vẻ cô không hề kinh ngạc cũng không hề hoảng hốt khi nhìn thấy mình, trong mắt hắn ta hiện lên tia sáng.
"Hàng năm bổn vương đều trấn giữ ở biên quan nên có lẽ công chúa điện hạ không nhận ra bổn vương." Nói tới đây hắn ta dừng lại một chút, sau đó từ trong miệng nhảy ra mấy chữ: "Bổn vương là Trịnh Sam."
Trịnh Sam, Vương gia khác họ, một trong hai nam chính của tiểu thuyết, chuyên quyền nắm giữ một nửa binh quyền của Phong Nguyệt Quốc, địa vị vô cùng cao quý.
Ở giai đoạn sau của tiểu thuyết, người này thành công nắm giữ cả Phong Nguyệt Quốc, là nhϊếp chính vương nổi bật nhất trong lịch sử.
Nam Nhiễm mang giày vào, xuống giường, cầm lấy y phục ở bên cạnh mặc lên người rồi dùng một cây trâm bạc bình thường quấn tóc lại gọn gàng.
Đợi làm xong hết thảy cô mới bình thản ngồi xuống vị trí đối diện với Trịnh Sam.
Vẻ mặt vẫn như cũ, tầm mắt thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài cửa, đôi môi hồng phấn chậm chạp mấp máy: "Tìm ta làm gì?"
Trịnh Sam nhìn một loạt hành động của cô, sự hứng thú trong đáy mắt càng hiện lên rõ hơn. Ngày đó ở trên phố thấy nàng ra tay, rõ ràng là một nữ tử nhu nhược nhưng hành động lại vô cùng tàn nhẫn dứt khoát.