Chương 781: Công chúa bệnh kiều và thị vệ (51)
Thấy cảnh tượng này, tiểu nhị ở bên cạnh vô cùng sốt ruột, hắn ta vội vàng tiến lên mở miệng can ngăn: "Cô nương, đừng nên xúc động."
Nam Nhiễm cúi đầu nhìn chằm chằm ngón tay của mình, sau đó cô ngước mắt nhìn tiểu nhị kia.
"Mang hết tất cả những món ngon nhất trong tửu lầu lên, ở phòng bao đợi."
Nam Nhiễm mới nói xong, Thủy Hoàn đã hiểu ý nhanh chóng duỗi tay móc một lá vàng ra đưa cho tiểu nhị kia, sau đó còn thuận tiện dặn dò: "Tiền thừa không cần thối lại."
Tiểu nhị kia nắm chặt lá vàng vội vàng gật đầu: "Vâng, vâng, vâng, tiểu nhiên sẽ thúc giục phòng bếp nhanh chóng dọn thức ăn lên." Dứt lời, tiểu nhị liền rời khỏi, chỉ là trước khi xuống lầu, hắn ta còn không quên liếc mắt nhìn hai tỳ nữ đang chặn đường Ngô Diệp ở đối diện một cái, rồi lắc đầu thở dài.
Ngô Diệp đương nhiên không có khả năng đứng yên tùy ý để hai người kia mang mình đi, nàng ta cũng ra tay muốn phản kháng nhưng không ngờ, hai nha hoàn này lại là người biết võ, chỉ trong chớp mắt bọn họ đã dễ dàng khống chế nàng ta, khiến nàng ta không thể động đậy.
Nam Nhiễm biếng nhác được Thủy Hoàn đỡ đi về phòng bao của mình, bất quá còn chưa đi được bao xa đã nghe ở phía sau truyền đến tiếng quát lớn.
"Ai dám khi dễ Ngô cô nương?"
Quay đầu nhìn lại, người tới không ai khác chính là viên thị vệ bọn họ mới gặp ở khúc ngoặt ban nãy.
Hắn ta đi lên trước, lúc đi ngang qua người Nam Nhiễm, hắn ta nhìn nhiều thêm vài lần. Vừa nhìn đã biết, nữ tử trước mắt sợ là vị tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ của nhà quyền quý nào đó.
Trong tay hắn ta còn cầm bút lông và giấy, hắn ta cúi đầu nói với Nam Nhiễm: "Xin hỏi cô nương, tại sao lại bắt người?"
Nam Nhiễm cúi đầu, liên tiếp bị người khác xen ngang vào chuyện của mình khiến tâm tình của cô vô cùng không tốt.
"Ta muốn bắt thì bắt, còn cần giải thích với ngươi?"
Ngữ điệu của Nam Nhiễm rất chậm nhưng khí thế phát ra lại không thua bất kì một ai.
Thị vệ kia tựa hồ đã gặp qua không ít tiểu thư khuê các như vậy, hắn ta bất mãn lên tiếng: "Nếu cô nương cứ cố tình gây sự, sợ rằng người cuối cùng bị thiệt lại chính là cô nương."
Nam Nhiễm cười khẽ một tiếng, đôi môi phấn hồng lúc đóng lúc mở: "Hử, phải không?" Dáng vẻ không chút e sợ kia của cô thật sự làm người khác khó chịu đến cực điểm.
Thủy Hoàn ở bên cạnh cẩn thận đỡ lấy Nam Nhiễm, nhịn không được khẽ thở dài.
Thị vệ kia thấy nói như thế nào Nam Nhiễm cũng không chịu thả người, vì thế sắc mặt xanh mét, xoay người muốn dùng thủ đoạn cứng rắn cứu Ngô Diệp ra.
Bất quá hắn ta vừa động thủ, hai nha hoàn đang giữ chặt Ngô Diệp cũng nhanh chóng xuất chiêu, trực tiếp đối đầu với hắn ta.
Đám người đi theo Nam Nhiễm, ngoại trừ Thủy Hoàn là tiểu nha đầu nhu nhược, chân yếu tay mềm thì bốn người còn lại, tất cả đều biết võ.
Từ sau khi cỗ thân thể này bệnh h0ạn liên miên, Nam Nhiễm đã đặc biệt chọn ra vài người đi theo mình, mục đích chính không phải là để các nàng hầu hạ cô mà là để các nàng phụ trách một vài chuyện liên quan đến chém gϊếŧ, điển hình là loại chuyện như hiện tại.
Tình hình càng lúc càng nghiêm trọng hơn, hai thị vệ cường tráng đứng trước cửa ở phía xa thấy một màn này liền liếc nhìn nhau một cái rồi vội vàng chạy tới hỏi Ngô Diệp một vài câu, dường như là đang tìm hiểu đầu đuôi câu chuyện.
Sau khi trao đổi qua lại vài câu, hai người kia ban đầu còn định khuyên can nhưng hai nha hoàn còn lại sau lưng Nam Nhiễm lại trực tiếp bước lên, không nói một câu đã lao vào đánh nhau.
Hai bên người đến ta đi, không ai nhường ai, đánh một hồi vẫn không phân rõ thắng bại.
Nam Nhiễm dựa hết trọng lượng vào người Thủy Hoàn, nhìn một màn trước mắt, hiếm khi cảm thấy thú vị, chăm chú theo dõi cả quá trình, tâm tình không kiên nhẫn ban đầu cũng dần tiêu tán.
Thủy Hoàn cảm nhận được tâm tình biến hóa của Nam Nhiễm, nhẹ nhàng thở ra một hơi, chỉ cần tâm tình công chúa điện hạ tốt thì như thế nào cũng được.
Trên hành lang dài ở phía tây phòng bao xảy ra chuyện lớn như thế nhưng lại không có một ai đến vây xem, chuyện này thật sự rất hiếm thấy.
Bất quá rất nhanh, cánh cửa của phòng bao cuối cùng ở phía Tây hành lang đã bị người khác kéo ra.
Chương 782: Công chúa bệnh kiều và thị vệ (52)
Một tiếng cười mang theo vài phần nội lực vang lên, ngay sau đó là giọng nói đầy từ tính truyền thẳng đến tai Nam Nhiễm.
"Đây vẫn là lần đầu tiên ta nhìn thấy có người dám làm loạn ở chỗ này, Thất hoàng đệ, tâm tình của đệ thế nào?"
Bởi vì tiếng nói phát ra từ phòng bao
mà bọn thị vệ vốn đang hăng sức đánh nhau bỗng nhiên dừng tay, bọn họ nhanh chóng lui sang hai bên, đứng yên không nhúc nhích.
Ngô Diệp cũng cúi đầu hành lễ với người trong phòng bao.
Toàn bộ hành lang dài chìm trong yên tĩnh, chỉ nghe người trong phòng bao lại cười lớn một tiếng, vừa nhìn đã biết địa vị của người kia rất cao.
Đặc biệt còn nghe người vừa cười mở miệng nói.... Thất hoàng đệ?
Hoàng thất Hiên Viên của Kim Sa Quốc?
Nam Nhiễm ngẩng đầu, hai con ngươi đen như mực liếc mắt nhìn phòng bao kia một cái, thấy người trong phòng mặc một thân trường y thượng hạng, đầu độc ngọc quan, tay cầm quạt xếp, bởi vì đang cười mà cặp mắt hoa đào lưu chuyển mang theo vẻ phong lưu đa tình nhưng dù như thế vẫn không thể che đi khí chất cao quý bẩm sinh trên người người này.
Nam Nhiễm đối diện với tầm mắt của người nọ.
Người nọ hơi nhíu mày, trong mắt hiện lên tia sáng.
"Người gây ra chuyện lớn như thế lại là một nữ tử?"
Nam Nhiễm chỉ nhìn người nọ một cái sau đó không hề hứng thú dời tầm mắt lên người Ngô Diệp, tùy ý đánh giá một chút rồi không chút để tâm nói: "Ngươi muốn tự nguyện đi theo ta hay là muốn bị người khác kéo đi?"
Câu này của cô khiến vị công tử có cặp mắt hoa đào kia sửng sốt không thôi.
Nữ tử này đúng là.... quá kiêu ngạo.
Nam Nhiễm thấy nàng ta chậm chạp không lên tiếng, môi đỏ cong lên, nở nụ cười nhẹ: "Đưa người đi, không nghe lời, trực tiếp gϊếŧ chết ở chỗ này." Lời này, đủ tàn nhẫn, đủ ngang ngược.
Nam Nhiễm mới dứt lời, liền nghe thấy trong phòng bao có tiếng dịch ghế vang lên, có lẽ là người còn lại trong phòng đứng lên, đi ra.
Vị nam tử phong lưu kia có hơi kinh ngạc.
"Thất hoàng đệ?" Mấy chuyện nhỏ thế này, thuộc hạ của bọn họ có thể giải quyết tốt. Từ khi nào mà hắn thiếu kiên nhẫn như vậy?
Trong khi nam tử còn đang suy nghĩ cảm thấy vô cùng khó hiểu thì Thất hoàng đệ trong miệng nam tử kia đã xuất hiện trước mặt Nam Nhiễm.
Lúc Nam Nhiễm nhìn đến người nọ, ý cười trên mặt dần dần tiêu tán.
Người nọ mặc một thân hắc y, hoa văn trên áo được thêu hoàn toàn bằng chỉ vàng, trông vô cùng tôn quý.
Sống lưng đĩnh bạt, thân hình cao lớn, khuôn mặt lạnh lùng, sống mũi cao thẳng như tượng tạc, đôi môi tái nhợt không chút máu nhẹ nhàng mấp máy.
Đôi mắt sâu thẳm kia lúc nhìn Nam Nhiễm vô cùng lạnh nhạt, không hề có bất kì cảm xúc dư thừa nào.
Nam Nhiễm trố mắt nhìn chằm chằm người nọ một hồi, sau đó bỗng nhiên trong mắt hiện lên một tia sáng, đôi môi phấn hồng cũng cong lên, cười nhẹ.
Chậc.
Tìm lâu như vậy, không ngờ ngay ngày đầu tiên đến Kim Sa Quốc, trong lúc vô tình đến đây dùng bữa lại có thể tìm thấy hắn, đúng vậy, người này không ai khác chính là ám vệ từng bảo hộ Nam Nhiễm, Hàn Tư.
Thật thần kỳ, dù hắn không làm gì, chỉ cần nhìn hắn cô cũng vô thức cảm thấy vui vẻ.
Từ trước đến giờ cô chưa từng có cảm giác thế này.
Cô đứng thẳng người, đang định đi qua thì nghe vị nam tử có cặp mắt đào hoa kia mở miệng nói: "Ta còn đang tò mò không hiểu sao đệ lại gấp gáp như vậy, thì ra là đã quên mất chuyện quan trọng. Vị Ngô Diệp cô nương đi theo đệ đã lâu này không phải là ân nhân cứu mạng năm xưa của đệ sao? Ta nghe mọi người bên ngoài đồn đệ không gần nữ sắc, nhưng sao ta lại thấy đệ đối xử rất khác với Ngô Diệp cô nương, có phải đã động tâm với người ta rồi không?"
Người nọ vừa nói vừa cầm quạt xếp đi đến bên cạnh Hàn Tư, sau đó mỉm cười nhìn Ngô Diệp.
Hai má Ngô Diệp ửng đỏ, chớp mắt một cái.
"Tam vương gia, Ngô Diệp chỉ là thuộc hạ của gia. Mấy tin đồn đó chỉ là chuyện cười do mọi người bịa ra mà thôi."