Chương 787: Công chúa bệnh kiều và thị vệ (57)
"Tiểu nữ Ngô Diệp." Nàng ta mới dứt lời, Nam Nhiễm đã ném miếng Bạch Ngọc trong tay vào trán Ngô Diệp.
Miếng ngọc to cỡ bàn tay kia va vào trán nàng ta rồi rớt xuống đất, [toang] một tiếng vỡ thành từng mảnh nhỏ.
Ngô Diệp ngỡ ngàng la lên: "A!" Cả người nàng ta lui về sau vài bước, chỗ bị ném trúng trên trán nhanh chóng sưng to như một cái bánh bao.
Nam Nhiễm cười nhẹ một tiếng, đôi môi phấn hồng lúc đóng lúc mở.
"Trách không được lại làm người khác cay mắt như vậy, chỉ cần nghe tên thôi cũng đủ khiến đối phương cảm thấy bực mình."
Tam Vương gia đứng ở cửa phòng nhìn nữ tử tên Nam Nhiễm trước mắt, trong lòng không khỏi tấm tắc cảm thán.
Kiêu ngạo ương ngạnh, kiêu căng ngang ngược, tám chữ này thật sự quá hợp với Nam Nhiễm. So với nàng, những nữ tử kiêu căng trước đây hắn ta từng gặp chỉ là những đứa trẻ được chiều chuộng cho nên có xíu tính tình mà thôi.
Nam Nhiễm nói xong thì tiếp tục ho khan, hiển nhiên vừa nhìn thấy Ngô Diệp, cơn giận trong lòng cô liền nổi lên.
Hai mắt Ngô Diệp đỏ bừng: "Ta với cô nương không thù không oán, tại sao cô nương lại đối xử với ta như thế?"
Nam Nhiễm nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Có lẽ do bộ dáng của ngươi nhìn rất thiếu đánh."
Cả người Ngô Diệp run rẩy, tuy trong lòng vô cùng tức giận nhưng lễ nghĩa không cho phép nàng ta làm ra chuyện khác người, nhịn không được, Ngô Diệp lại dùng ánh mắt xin giúp đỡ hướng về Hàn Tư, thanh âm đầy ủy khuất.
"Gia."
Nam Nhiễm liếc mắt nhìn Hàn Tư một cái, thấy hắn lạnh nhạt nhìn chằm chằm mình.
Dạ minh châu có ý gì?
Muốn hưng sư vấn tội?
Nam Nhiễm khẽ cắn môi, cơn tức từ đáy lòng lại một lần nữa bùng cháy.
Cái tên hạt châu hư hỏng này!
Cô không cần hắn nữa.
Nam Nhiễm tức giận cầm lấy một mảnh Bạch Ngọc ở trên đất lên, sau đó dùng sức ném thẳng vào mặt Hàn Tư.
Thật muốn đánh cái tên hạt châu hư hỏng này một trận, miễn cho hắn đứng ở đây chọc giận cô!
"Thất điện hạ!" Dứt lời, thị vệ bên cạnh liền vội vàng tiến lên chặn lại khối bạch ngọc kia.
Bên này, Hàn Tư không bị sao cả, lông tóc vô thương nhưng ngược lại, ngón tay Nam Nhiễm lại bị cắt ngang qua.
Tách, tách, tách, máu tươi theo đầu ngón tay của cô nhỏ giọt xuống đất. Nam Nhiễm nắm chặt lấy tay áo, một phần y phục của cô bị máu ở đầu ngón tay thấm ướt.
Cô thấp giọng mở miệng: "Chúng ta đi."
Thủy Hoàn vội vàng lên tiếng: "Vâng."
Nói xong, Nam Nhiễm lập tức dời tầm mắt sang chỗ khác, không thèm nhìn Hàn Tư một cái đã để Thủy Hoàn đỡ mình rời đi.
Thị vệ ở đằng xa nghẹn một hồi lâu, cuối cùng nhịn không được quát: "Cô nương này, cô nương có biết bản thân đang làm gì không? Cô nương có biết người đang đứng trước mặt cô nương là ai không? Vừa kiêu ngạo lại còn ương ngạnh, chỉ sợ cả đời này đều không thể gả ra..." Hứa thị vệ còn chưa nói xong đã bị Hàn Tư tặng cho một cái liếc đầy lạnh lùng, vì thế lập tức ngậm miệng không dám nói tiếp.
Hàn Tư nhìn dáng người gầy yếu kia, hai bàn tay đang nắm chặt ngày càng dùng sức hơn nhưng khi nhìn thấy vết máu đỏ tươi ở trên mặt đất, cuối cùng vẫn không thể nhịn được.
Nam Nhiễm mới đi chưa được mấy bước đã bị người khác kéo lại.
Ban nãy dạ minh châu còn tỏ vẻ không biết cô là ai nhưng lúc này lại nắm lấy tay của cô, vén tay áo cô lên, để lộ ra bàn tay bị thương của cô, nhìn ngón tay đang chảy máu không ngừng trước mặt, Hàn Tư rũ mắt, bình thản cho ngón tay cô vào miệng, hút nhẹ,
Đợi một lát, thấy máu không còn chảy nữa hắn mới nhàn nhạt nhìn cô.
"Ném một miếng ngọc nát cũng có thể làm mình bị thương, công chúa điện hạ đúng là lợi hại."
Nam Nhiễm quay đầu nhìn sang hướng khác, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Không lợi hại bằng ngươi."
Hàn Tư nhìn dáng vẻ giận dỗi của cô, rồi lại nhìn về Ngô Diệp đang đứng ở phía xa với con mắt ngập nước, đại khái cũng hiểu được tại sao Nam Nhiễm lại có phản ứng như thế.
Hắn duỗi tay bế ngang cô lên.
Nam Nhiễm theo bản năng giơ tay ôm lấy cổ hắn, cô nhìn hắn bĩu môi nói: "Không phải ngươi không quen ta sao? Không phải còn tặng đồ cho người khác sao? Bây giờ lại nhận ra ta?"
Chương 788: Công chúa bệnh kiều và thị vệ (58)
Hàn Tư nhìn bộ dáng này của Nam Nhiễm, không biết tại sao trên gương mặt lạnh băng lại bỗng nhiên hiện lên ý cười nhạt.
"Dáng vẻ này của công chúa điện hạ sẽ làm người khác hiểu lầm."
"Hiểu lầm cái gì?"
Hắn nhìn cô, đôi môi mỏng bạc dán sát vào tai cô, thấp giọng: "Hiểu làm ngươi rất thích ta."
Nam Nhiễm liếc mắt nhìn hắn một cái. biểu tình lạnh nhạt, cảm xúc có chút bất ổn, cuối cùng cô vẫn hung hăng nói một câu với hắn.
"Chuyện này khiến ngươi rất mất mặt?"
Hàn Tư nghe lời này có hơi sửng sốt, trong đôi mắt lạnh lùng hiện lên tia dao động giống như muốn chiếm Nam Nhiễm làm của riêng.
Thấy hắn không trả lời mình, Nam Nhiễm bị chọc giận ho khan vài tiếng.
Lúc này Hàn Tư mới hồi thần, hắn ôm người nhanh chóng rời khỏi Mãn Hán Lâu nhưng không đưa người về dịch quán mà trực tiếp ôm cô về phủ đệ của mình.
Vị Thất hoàng tử gây huyên náo được mọi người ca ngợi là tài trí vẹn
toàn trong thời gian gần đây chính là Hàn Tư.
Hiện tại có lẽ phải gọi là Hiên Viên Hàn Tư mới đúng.
Vừa về đến phủ đệ, hắn đã cho gọi tất cả thái y trong Thái Y viện đến.
Nam Nhiễm nằm trên giường, một thân y phục đỏ tươi, mái tóc đen dài được một cây trâm bạc đơn giản giữ lại, tất cả đều tạo nên một bức tranh mỹ nhân vô cùng sinh động.
Bất quá, vị mỹ nhân này và thái y bị ngăn cách nhau bởi một cái màn giường màu đen, chỉ để lộ một cánh tay trắng nõn ra bên ngoài.
Mười mấy vị thái y đều đã chuẩn bệnh cho cô, sau khi thương nghị một hồi liền bẩm báo kết quả cho Thất điện hạ đang ngồi ở chủ tọa.
Cả đám cung cung kính kính mở miệng: "Điện hạ, vị cô nương này có chứng khí hư huyết ứ(*), có lẽ trước đây ngực đã từng bị thương nhưng lại không được chữa trị kịp thời nên để lại di chứng. E rằng, sau này, lúc nào cô nương cũng đều phải chịu như thế."
Thái y mới nói xong đã cảm thấy hàn khí quanh người Thất điện hạ so với ban đầu càng lúc càng dày đặc hơn.
Hàn Tư nghe một hồi, hai hàng lông mày cau chặt, đôi môi mỏng bạc mím chặt thành một đường, cả người toát ra hơi thở lạnh lẽo khiến người khác không dám lại gần.
Hắn không phải cố ý làm như thế nhưng chỉ cần nghe đến cơ thể Nam Nhiễm có bệnh hắn lại không khống chế được tâm tình của mình.
Thái y nhận ra tâm tư của điện hạ, vội vàng nói: "Nhưng điện hạ yên tâm, bệnh tình của vị cô nương này không tính là nghiêm trọng, chỉ cần điều dưỡng thật tốt, không để tâm tình bức bối, tránh tức giận thì vẫn có thể sống lâu trăm tuổi giống người bình thường."
Sau đó, thái y kê thêm một vài đơn thuốc cho Nam Nhiễm.
Thủy Hoàn thấy vậy cũng vội vàng mang một phần thuốc Nam Nhiễm thường uống cho thái y xem xét.
Thuốc Nam Nhiễm thường dùng và thuốc do thái y kê đơn cũng không khác nhau là mấy, cuối cùng thái y thu lại phương thuốc của mình, cung kính mở miệng: "Điện hạ, thuốc vị cô nương này uống thường ngày đều đã đủ." Trước khi đi thái y còn cẩn thận dặn dò vài câu xem ngày thường nên ăn hay không ăn cái gì. Còn Thủy Hoàn thì được người hầu đưa đến phòng bếp sắc thuốc.
Sau khi thái y rời đi, trong phòng cũng chỉ còn lại hai người Hàn Tư và Nam Nhiễm.
Hàn Tư nhìn màn giường màu đen trước mắt, hai tay nắm chặt, vẻ mặt lạnh lùng nhìn không ra hắn đang vui hay đang buồn, chỉ nghe hắn nhàn nhạt nói: "Xem ra tình cảnh của ngươi và người trong lòng ngươi cũng không quá tốt."
Hắn vừa mới nói xong câu đó liền cảm thấy có hơi hối hận.
Trong đầu lập tức hiện lên sự tình xảy ra hai năm trước.
Sau khi hắn nhảy xuống vực, bản thân tuy đã hôn mê không còn ý thức nhưng không biết tại sao hắn luôn có cảm giác Nam Nhiễm đang ở bên cạnh hắn. Bất quá lúc hắn tỉnh lại thì phát hiện bản thân đang ở trong một căn nhà gỗ, mà Ngô Diệp thì đang quỳ ở mép giường. Theo như những lời Ngô Diệp kể thì hắn xỉu ở giữa rừng rồi được nàng ta cứu về.
Lúc hắn tỉnh lại cũng đã là chuyện của ba ngày sau.
Việc đầu tiên hắn làm sau khi tỉnh lại chính là trở về tìm Nam Nhiễm.
Hắn không màng ngày đó mưa to thế nào cứ lao mình chạy liên tục mấy canh giờ về phủ công chúa. Đêm đó trời đã rất khuya, nhìn bản thân cả người dơ bẩn, dáng vẻ chật vật, y phục ướŧ áŧ hòa lẫn máu tươi và nước mưa, trong lòng chỉ sợ bản thân sẽ làm dơ tiểu công chúa, vì thế hắn đứng ngây ngốc chờ ở cửa một lúc lâu, dự định chờ đến rạng sáng thì mới vào tìm tiểu công chúa.
...
(*) Chứng khí hư huyết ứ: là chỉ máu không lưu thông, đình trệ và ngưng trọng hoặc máu thoát ra ngoài kinh mạch, tích lại trong cơ thể, ảnh hưởng đến sự vận hành khí huyết.