[Quyển 4] Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ

Công chúa bệnh kiều và thị vệ (61 + 62)


trước sau

Chương 791: Công chúa bệnh kiều và thị vệ (61)

Nàng ta cố gắng cúi đầu mới có thể che dấu sự không cam lòng đang tràn dâng ở đáy lòng.

Nàng ta luôn túc trực bên cạnh Thất điện hạ, muốn dùng tình cảm của bản thân để hòa tan trái tim lạnh lùng của ngài ấy, nhưng sau đó lại phát hiện ngài ấy đổi xử với ai cũng như thế cho nên nàng ta luôn nghĩ rằng, Thất điện hạ là người như thế, ngài ấy sẽ không thay đổi vì bất kì ai. Nàng ta không cầu gì nhiều chỉ muốn ở bên điện hạ mãi mãi, hi vọng sự tồn tại của nàng ta có thể cuộc sống của ngài ấy có thêm màu sắc.

Hiện tại, cuối cùng nàng ta cũng nhìn thấy ngài ấy nhẹ nhàng dỗ dành, cẩn thận ôm chặt người kia vào lòng, mặc người đó lăn lộn. Tuy ngài ấy không nói lời nào nhưng tầm mắt của ngài ấy chưa từng dời khỏi người đối phương nửa bước.


Nhưng tất cả những thứ này đều không dành cho nàng ta.

Nhìn thấy điện hạ bày ra dáng vẻ này, nàng ta thà rằng điện hạ vẫn lạnh lùng như trước thì hơn. Như vậy, nàng ta sẽ không vì ghen ghét mà phát cuồng.

Chỉ có một chén thuốc nhưng hai người dây dưa qua lại mất một thời gian dài, cuối cùng kết thúc bằng việc Nam Nhiễm bị nhét một viên đường vào trong miệng.

Đợi Nam Nhiễm uống thuốc xong, Hàn Tư liền rời đi, hình như là có việc gì đó cần phải xử lý.

Gần đây sứ thần các nước liên tục đến Kim Sa Quốc để mừng thọ bệ hạ, Hàn Tư thân là người đứng đầu Ngự lâm quân cho nên vô cùng bận bịu.

Bất quá cho dù như thế, chỉ cần đến thời gian Nam Nhiễm phải uống thuốc, hắn đều sẽ xuất hiện, muốn tận mắt nhìn thấy Nam Nhiễm uống thuốc xong thì mới an tâm rời đi.


Nam Nhiễm thoải mái sống ở Vương phủ, hoàn toàn không hề có giác ngộ bản thân chỉ là khách.

Cô ở Vương phủ đến ngày thứ ba thì nghe được có một tiếng cười sang sảng từ xa truyền đến. Nam Nhiễm nhìn theo hướng tiếng cười phát ra liền thấy Tam Vương gia Hiên Viên Cảnh Vũ mặc cẩm y đi đến, trên tay hắn ta cầm quạt xếp, cặp mắt hoa đào dán chặt vào người Nam Nhiễm.

Lúc ấy, Nam Nhiễm đang ở trong đình hóng gió, cô ngồi trên ghế đá, dáng vẻ chán chường bình thản ăn điểm tâm.

Hiên Viên Cảnh Vũ bước lên bậc thang, cười như không cười liếc mắt nhìn Nam Nhiễm một cái.

"Hôm nay tâm tình của Công chúa điện hạ thật tốt."

Hắn ta gọi Nam Nhiễm là công chúa điện hạ, chứng tỏ hắn ta đã biết thân phận của Nam Nhiễm, đương nhiên cũng đã điều tra rõ những chuyện Nam Nhiễm từng làm ở Phong Nguyệt Quốc.


Tuy rằng hắn ta đang cười nhưng Nam Nhiễm lại cảm nhận được sự lạnh lẽo từ ánh nhìn của hắn ta.

Hắn ta ngồi xuống vị trí đối diện với Nam Nhiễm, chậm chạp cầm lấy bình trà ở bên cạnh tự rót cho mình một ly trà. Sau đó, hắn ta thu quạt xếp lại, bưng ly trà lên uống một ngụm, tiếp theo chỉ nghe hắn cười cười nói: "Trà này đúng là không tệ."

Nam Nhiễm cầm một cái bánh quế hoa lên, cắn một miếng, ngữ điệu không mặn không nhạt: "Có việc?"

Hiên Viên Cảnh Vũ cười gằn một tiếng, chỉ là ý cười không đạt đến đáy mắt: "Từ nhỏ tính tình của công chúa điện hạ đã thế này?"

Nam Nhiễm ngừng ăn điểm tâm, hơi ngẩng đầu liếc hắn ta một cái.

Vừa nhìn đã biết, người này không phải tới tìm cô để nói chuyện phiếm mà rõ ràng là muốn nhắm vào cô.

Nam Nhiễm ném cái bánh quế hoa trong tay sang một bên, liếc mắt nhìn hắn ta.
"Nói đi."

Hiên Viên Cảnh Vũ cau mày, trong lòng cảm thấy Nam Nhiễm quá thẳng thắn, còn chưa kịp hàn huyên vài câu đã trực tiếp vào đề.

"Thất hoàng đệ này của ta chưa từng nhắc đến những chuyện hắn đã gặp trước đây. Mọi người đều tưởng rằng trong quá khứ hắn phải chịu nhiều cực khổ nên không ai đi vạch trần vết sẹo của hắn, cho đến khi ngươi xuất hiện."

Hắn ta dừng một chút rồi mới nói tiếp: "Bất quá bổn vương quá tò mò nên đã cho người điều tra một chút."

Lúc nói chuyện, tầm mắt của hắn ta lại đảo nhanh qua mặt Nam Nhiễm, ý vị thâm trường(*): "Nhưng vừa điều tra liền cảm thấy hối hận, thà rằng không tra còn tốt hơn."

Vị Nam Nhiễm công chúa này nổi tiếng hà khắt với hạ nhân, mấy chuyện đánh chết hay phạt trượng đều là chuyện thường, tính tình không những kiêu ngạo mà còn vô cùng ương nganh, thường xuyên dùng mọi biện pháp khác nhau để làm nhục tra tấn Thất hoàng đệ, cuối cùng còn bức Thất hoàng đệ đến mức phải nhảy vực.
Tuy nàng không phải là chủ mưu nhưng tất cả mọi chuyện đều bắt nguồn từ nàng.

Hắn ta nhìn thông tin bản thân nhận được, lại nhìn khuôn mặt trước mắt. Hắn ta thật sự không hiểu, rốt cuộc nữ nhân này có điểm gì mà khiến Thất hoàng đệ mê muội đến bất chấp như vậy.

Chương 792: Công chúa bệnh kiều và thị vệ (62)

Nam Nhiễm liếc vị Tam vương gia này một cái.

"Ngươi muốn xen vào chuyện giữa ta và hắn?"

Hiên Viên Cảnh Vũ phe phẩy chiếc quạt xếp trong tay, cười nói: "Bổn vương đương nhiên không quản chuyện của Thất hoàng đệ, chỉ là có một chuyện bổn vương thật sự rất tò mò."

Nam Nhiễm nhìn hắn ta, chờ hắn ta nói tiếp.

"Hả?"

"Nam nhân tam thê tứ thϊếp là chuyện bình thường, huống chi
với thân phận và địa vị hiện tại của Thất hoàng đệ, có không ít nữ tử trong kinh thành có ý với đệ ấy, cho dù làm thϊếp bọn họ cũng nguyện ý." Đang nói hăng say thì hắn ta lại vô tình nhìn thấy dáng vẻ biếng nhác của Nam Nhiễm, vì thế hơi dừng một chút. Hình như nàng không để ý lắm.
Sau đó, lại nghe Tam vương gia mở miệng: "Không nói đâu xa, Ngô Diệp vừa ôn nhu, vừa dịu dàng, còn là ân nhân cứu mạng của Thất hoàng đệ, hơn nữa lúc nào cũng ở bên cạnh săn sóc ôn nhu... hoàn toàn khác xa ngươi. Tuy nàng ta không thể đảm đương vị trí chính phi nhưng vẫn có thể nạp vào làm thϊếp. Công chúa điện hạ thấy sao?"

Nam Nhiễm cầm một miếng điểm tâm khác lên, cắn một miếng nhỏ, đợi đến khi ăn xong, cô mới bình thản hỏi một câu: "Nàng ta là ân nhân cứu mạng của hắn khi nào?"

Khi hai người đang nói chuyện thì Ngô Diệp bưng một chén thuốc tới.

Phải nói Ngô Diệp là một người rất nhẫn nại.

Biết rõ cứ tới thời điểm Nam Nhiễm uống thuốc thì Thất điện hạ sẽ xuất hiện, hơn nữa dù đã chứng kiến cảnh tưởng hai người bọn họ dây dưa không dứt đút thuốc cho đối phương nhưng nàng ta vẫn có thể nhịn xuống ngày ngày tới đưa thuốc.
Ngô Diệp cầm chén thuốc đặc sệt kia đi vào đình hóng gió, sau đó nhẹ nhàng lên tiếng.

"Cô nương, thuốc của ngài đã sắc tốt."

Nam Nhiễm thuận miệng đáp: "Ừ."

Ngô Diệp nhẹ nhàng đặt chén thuốc kia lên bàn, rồi lại hành lễ, nhẹ nhàng nói: "Cô nương, Thất điện hạ đang ở thư phọng bàn chuyện chính sự, sợ là không tới được."

Nam Nhiễm không có phản ứng gì, ngược lại Hiên Viên Cảnh Vũ ngồi bên cạnh lại có hơi tò mò.

"Nàng uống thuốc thì liên quan gì đến Thất hoàng đệ?"

Ngô Diệp do dự vài giây rồi mới nhẹ giọng giải thích: "Cô nương sợ đắng, phải có Thất điện hạ ở cạnh mới chịu uống thuốc."

Uống thuốc sợ đắng với việc có người ở bên với không có người ở bên thì liên quan gì với nhau? Chỉ sợ là do được nuông chiều quá mức nên mới dựa vào việc sợ đắng để níu kéo người khác.
Nam Nhiễm vừa ngửi được mùi hương đặc trưng của chén thuốc kia liền cảm thấy cả đầu lưỡi cay đắng.

Cô đẩy chén thuốc kia ra xa, có lẽ do dùng lực hơi mạnh nên chén thuốc bị vẩy ra ngoài vài giọt.

Ngô Diệp nhìn động tác này của Nam Nhiễm, vội vàng cười nói: "Cô nương đừng tức giận, Thất điện hạ cũng muốn gặp ngài nhưng Thất điện hạ vẫn còn có chuyện phải thương nghị, thật sự không có cách nào đến bồi cô nương uống thuốc."

Từng câu từng chữ của Ngô Diệp, vừa nghe liền như đang an ủi Nam Nhiễm, nhưng chỉ cần suy nghĩ cẩn thận sẽ cảm thấy Nam Nhiễm đang cố tình gây sự, không biết nặng nhẹ, đúng mực.

Nam Nhiễm lười nhác liếc nàng ta một cái, đôi môi phấn hồng khẽ cong.

"Ban nãy hắn nói ngươi là ân nhân cứu mạng của Hàn Tư, ta thật sự rất tò mò, ngươi lại đây nói tường tận cho ta biết ngươi cứu mạng hắn khi nào?"
Cô mới dứt lời, cả người Ngô Diệp lập tức cứng đờ, sắc mặt tái nhợt, thân hình hơi lảo đảo, khó khăn lắm mới duy trì được nụ cười trên mặt.

"Cô, cô nương nói đùa, Ngô Diệp chỉ là thuộc hạ của Thất điện hạ, bảo vệ sự an toàn của Thất điện hạ là chuyện nô tỳ nên làm."

Nam Nhiễm cắn một miếng bánh quế hoa, nói một câu: "Hả, phải không?"

Ngô Diệp nghe Nam Nhiễm bâng quơ một câu, cười cười ngẩng đầu.

"Vâng..."

Mới vừa lên tiếng còn chưa kịp nói hết câu đã nhanh chóng ngậm miệng bởi vì nàng ta thấy được sự nguy hiểm hiện lên trong mắt Nam Nhiễm, ánh mắt ấy làm người đối diện không khỏi run rẩy.

Nam Nhiễm vừa ăn điểm tâm vừa thấp giọng nói: "Lợi dụng lúc ta hôn mê mà không nói một lời đưa hắn đi. Có phải cảm thấy lúc ấy ta quá suy yếu, chỉ vội vàng nói vài câu với ngươi nên nghĩ rằng ta không thể nhận ra ngươi?"

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện