Sô pha bọc da nhanh chóng biến thành một cái sàng(*).
Tiểu hắc cầu bị ném ra ngoài, lại lần nữa trở về nguyên dạng.
[Ầm!]
Nó nện lên người một tên sát thủ ở đối diện, trực tiếp khiến đối phương hôn mê ngất xỉu.
Hành vi này của nó đã khiến mấy tên sát thủ còn lại cảnh giác.
Nhân cơ hội chúng không để ý, Nam Nhiễm nhảy khỏi sô pha, trong tay nắm chặt một con dao gọt hoa quả. Dao gọt hoa quả xoay tròn 360 độ hướng thẳng vào một tên sát thủ trong số đó.
[Cạch!] một tiếng.
Súng trên tay hắn ta rớt xuống đất.
Nam Nhiễm nhanh chóng cầm lấy súng lục, giơ tay lên.
[Bằng!]
Tên sát thủ cầm súng ngã xuống, mất đi ý thức, máu tươi chảy ra nhuộm đỏ cả tấm thảm lông dê trắng xóa. Cuối cùng, căn phòng cũng trở lại vẻ yên bình vốn có.
Khách sạn xảy ra động tĩnh lớn đã làm kinh động đến mấy tên vệ sĩ đang canh giữ ở các tầng lầu. Tất cả đều nhanh chóng chạy về phía này. Một chân đá văng cửa xông vào.
Tất cả vệ sĩ cầm súng đồng thời vọt vào.
"Thiếu gia!"
"Thiếu gia!"
Lúc này, Thi Lạc thấy cuộc đấu bên ngoài đã kết thúc, cậu ta nhanh chóng bước ra.
Sắc mặt cậu ta tái nhợt, mặt mũi bầm dập, hai tay che bụng đỡ tường bước từng bước ra ngoài.
Vệ sĩ thấy Thi Lạc còn sống, tất cả đều thở nhẹ một tiếng, sau đó lập tức liên hệ gọi bác sĩ đến.
Cậu ta được vệ sĩ đỡ ra ngoài, ngồi xuống cái sô pha bọc da bị bắn thành cái sàng.
Trước đây lúc Thi Lạc nhìn Nam Nhiễm, ánh mắt cậu ta lúc nào cũng mang theo vẻ căm hận không cam lòng nhưng hiện tại ánh mắt của cậu ta lại sáng quắc như vừa phát hiện ra bảo bối, liên tục khen ngợi Nam Nhiễm: "Tốt, tốt, không tồi, thật không sai."
Nam Nhiễm nhìn cậu ta còn tưởng cậu ta bị đánh đến hỏng đầu.
Vệ sĩ vội vàng thu thập tàn cục trong phòng, thấy căn phòng này không thể ở được nữa, vì thế bọn họ vội vàng đỡ Thi Lạc sang căn phòng Tổng thống khác.
Dù sao bọn họ cũng đã bao hết nguyên cái khách sạn này, hiện tại chỉ cần tùy tùy tiện tiện chọn đại một cái rồi dọn vào ở là được.
Nam Nhiễm thấy nơi này không còn chuyện của cô nữa nên suy nghĩ muốn rời khỏi.
Nhưng cô mới vừa ra khỏi phòng đã bị hai tên vệ sĩ mặc áo đen chặn lại.
Chỉ thấy một tên vệ sĩ trong đó mở miệng.
"Thiếu gia gọi cô qua."
Hệ thống nhỏ giọng nói: [ký chủ, có phải cái tên Thi Lạc kia muốn thưởng
cho cô không?]
Nam Nhiễm nhíu mày: "Dẫn đường."
Cô đút hai tay vào túi, nhắm mắt theo đuôi tên vệ sĩ kia đi đến căn phòng Thi Lạc đang ở. Vừa mới tới cửa đã nghe bên trong truyền đến tiếng nói của bác sĩ: "Xương sườn bị gãy, cần phải phẫu thuật."
Thi Lạc giống như đã chuẩn bị trước, gật đầu: "Đã biết, đợi một tí, tôi còn một số việc phải làm."
Bác sĩ gật đầu, "Được." Sau khi đồng ý, bác sĩ cho Thi Lạc dùng một ít thuốc giảm đau rồi cầm hộp cứu thương đi ra ngoài.
Nam Nhiễm bước vào phòng thấy Thi Lạc nằm dài trên giường, tuy vết thương trên mặt đã được bôi thuốc nhưng không biết tại sao mà càng ngày càng sưng to hơn.
Thi Lạc ho khan một tiếng, dựa người vào đầu giường, thấy Nam Nhiễm bước vào, cậu ta đưa văn kiện trong tay cho cô.
Nam Nhiễm không nhận lấy ngay, dò hỏi: "Đây là cái gì?"
Thi Lạc lại ho khan vài tiếng: "Thông tin về người muốn gϊếŧ tôi."
Nam Nhiễm nghe tới đây mới duỗi tay cầm lấy.
Cô mở văn kiện ra, đơn giản nhìn lướt qua một lượt.
Hệ thống lại mở miệng: [đinh đinh, kích phát nhiệm vụ, thỉnh ký chủ kế thừa di nguyện của nguyên thân, hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng, bảo vệ Thi Lạc.]
Thi Lạc nhìn Nam Nhiễm, mắt to mắt nhỏ mang theo chờ mong.
Từ lúc Nam Nhiễm ra tay giải quyết ba tên sát thủ bất thình lình xuất hiện, ánh mắt của Thi Lạc mỗi lần nhìn cô đều như thế.
...
(*) sàng: Đồ đan bằng tre, hình tròn, lòng nông có lỗ nhỏ và thưa, thường dùng để làm cho gạo sạch thóc, trấu và tấm. Hiện nay thì khá khó để kiếm được một cái sàng ở thành phố nhưng thực tế nó khá phổ biến và được sử dụng nhiều ở vùng nông thôn, đặc biệt là những khu vực chuyên sản xuất nông nghiệp như lúa, gạo.